Tay cầm táo của Hoắc Chính Hải hơi run lên, sau đó ông thở dài, cố ý nói ra: "Hầy, cha lớn tuổi không làm gì được nữa rồi, bỗng dưng lại rất nhớ con bé Hoắc Miên ấy."
"Đúng vậy, lần trước trong đám tang bà nội, con cũng thấy con bé là một cô gái không tệ chút nào." Hoắc Tư Khiêm cười khẽ.
"Nhưng mà con bé này có vẻ như không chịu tha thứ cho cha, cũng không biết trước khi chết liệu có thể nghe thấy nó gọi một tiếng cha không nữa." Vẻ mặt Hoắc Chính Hải hơi thay đổi.
Hoắc Tư Khiêm đưa tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay của Hoắc Chính Hải: "Rồi sẽ có ngày con bé gọi thôi cha, cha đừng lo lắng, Tiểu Miên sẽ không nhẫn tâm đến vậy đâu, con cam đoan là em ấy sẽ trở về đây thôi."
"Con… rất thân với Tiểu Miên à?" Hoắc Chính Hải hỏi thử.
"Con rất thích cô em gái này, nhưng mà em ấy không thích con, lúc gặp nhau cũng không chịu chào con. Con đành phải nghĩ cách tiếp cận con bé, dùng thân phận anh cả để chăm sóc em ấy mà cũng không được."