"Dung… Dung." Biểu cảm Hoắc Chính Hải phức tạp, cố bật được ra hai chữ này.
"Mấy năm nay sức khỏe của ông cũng không tốt nhỉ, tôi thường xuyên thấy báo chí đưa tin ông ốm đau."
Hoắc Chính Hải cay đắng cười: "Đúng vậy, già khọm rồi, cũng thành ra vô dụng rồi."
Dương Mỹ Dung cười khẽ: "Sao lại thế được? Nếu ông vô dụng thì sao có thể có con với Thẩm Giai Ny được chứ? Mà mấy năm qua vợ lớn vợ bé chung sống với nhau cũng hài hòa đấy chứ. Thật ra, cuộc sống của ông cũng rất thành công, chẳng qua làm cha không tốt lắm thôi, nhìn đi, Tiểu Miên của chúng ta cũng đã hai mươi tư tuổi rồi."
Dương Mỹ Dung đưa tay ra kéo Hoắc Miên ngồi xuống cùng mình.
Hoắc Chính Hải ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Hoắc Miên, vẻ mặt ông ta hơi phức tạp.
Bề ngoài của Hoắc Miên rất hiếm thấy, không hề giống Hoắc Chính Hải cũng không giống Dương Mỹ Dung.
Thậm chí còn có thể nói là cô ưu tú hơn cả hai người họ.