"Tối hôm qua cha lên cơn đau tim nên đã nhập vện rồi, nằm ở phòng VIP của bệnh viện Số 1, cô có thể đến đây xem không? Ông ấy muốn gặp cô."
"Có chết thì tôi cũng không đến, cứ vậy đi." Nói xong, Hoắc Miên nhanh chóng cúp máy.
Hoắc Chính Hải bị bệnh thì liên quan quái gì đến cô? Chẳng phải ông ta có cả đống con hiếu thảo còn gì? Có Hoắc Tư Khiêm, Hoắc Tư Dật và cả Hoắc Nghiên Nghiên kia nữa.
Mình đến đấy cũng là tự làm bẽ mặt, hơn nữa trước giờ ông ta cũng không thừa nhận sự tồn tại của cô, sao cô phải tự rước lấy nhục chứ?
Thật nực cười, dùng thân phận gì để đến chứ?
Sau khi nhận xong cuộc gọi này, như bị ma xui quỷ khiến, Hoắc Miên lại trở về nhà, mua ít hoa quả, rau củ và thịt bò.
Lúc cô bước vào sân, Dương Mỹ Dung đang chơi mạt chược với mấy người hàng xóm, bầu không khí rất vui vẻ.
"Tiểu Miên về rối đấy à?" Mọi người cười chào.
Hoắc Miên cười khẽ, sau đó vào nhà bắt đầu rửa rau chuẩn bị cơm trưa.