"Khụ… Khụ... Vậy mới nói, đó chỉ là ảo giác của anh thôi." Hoắc Miên xấu hổ trả lời, sau đó cúi gằm xuống ăn mì, không nói thêm gì nữa. Ánh mắt Tần Sở hơi hơi thất vọng…
Anh biết rõ là cô vẫn còn tình cảm với mình, nhưng nào ngờ là cô vẫn không dám nhìn thẳng vào nó, vẫn không dám thừa nhận.
Chứng tỏ là cô vẫn chưa quên được chuyện của bảy năm trước, rốt cuộc đến bao giờ thì hai người mới có thể hóa giải khúc mắc?
Ăn tối xong, Tần Sở và Hoắc Miên cùng nhau trở về nhà.
Tần Sở lên lầu xử lý công việc, Hoắc Miên thay quần áo ở nhà xong, bắt đầu quét dọn, vệ sinh tầng dưới.
Đến tám rưỡi, có vẻ như Tần Sở đã làm xong việc, xuống lầu xem bản tin tài chính và kinh tế.
Mà Hoắc Miên thì ngồi ôm máy tính bảng xem phim truyền hình.
Lúc này cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: "Đúng rồi, hôm nay Ninh Trí Viễn gọi điện cho em, em không nghe máy, nên sau đó anh ta đã nhắn tin lại cho em."
"Ninh Trí Viễn là ai?" Tần Sở ngẩng đầu lên.