"Gọi y tá trưởng của cô đến đây." Tô Ngự hơi nén giận.
Cuối cùng, y tá trưởng chạy đến rồi cũng chỉ cung kính xin lỗi, không hề nhắc đến chuyện Hoắc Miên.
Cuối cùng Tô Ngự không thể không hạ giá mà chủ động hỏi: "Con nhóc chết tiệt Hoắc Miên đâu, về sau bảo cô ta phụ trách chăm sóc tôi đi, đừng có để mấy y tá này đến nữa, ngu như heo vậy!"
Ý của Tô Ngự là trong số các y tá ở đây thì tay nghề của Hoắc Miên là không tệ lắm, khá được lòng anh ta, mà quan trọng nhất là Hoắc Miên không phải là y tá bình thường, mặc dù cô không có chứng nhận bác sĩ, nhưng lại là y tá có thể thực hiện ca phẫu thuật sinh mổ cho sản phụ, chỉ riêng điểm này thôi cũng có thể biết được y thuật cao siêu của cô rồi. Viện trưởng Ngô nói không sai, với năng khiếu của Hoắc Miên, làm y tá nhỏ nhoi đúng là lãng phí nhân tài, nhưng ai bảo Hoắc Miên lại thích vậy chứ?
Thấy Tô Ngự hỏi đến Hoắc Miên, Tống Lâm hơi thấp thỏm: "Cậu Tô, ngại quá, Hoắc Miên…"