Hoắc Miên tức giận, đột ngột buông tay, Tô Ngự mất thăng bằng, lập tức ngã ngồi xuống đất.
"Con nhóc chết tiệt kia, sao tự nhiên cô lại thả tay ra? Cô muốn hại chết tôi đấy à?"
"Cái này gọi là phương pháp trị liệu mạnh tay." Hoắc Miên nhìn anh ta đầy khiêu khích, trả miếng lại bằng một câu cực kì không phù hợp với tình hình bây giờ.
"Phương pháp chữa bệnh cái khỉ gì, tôi muốn phản ánh với bệnh viện." Tô Ngự phản đối.
"Tốt thôi, cùng lắm thì tôi không làm nữa, anh làm như tôi không làm việc này thì sẽ chết ấy. Tô Ngự, anh nghe rõ cho tôi, bà đây hầu hạ anh đủ rồi, anh còn không hiền hòa bằng ông cụ phòng bên. Tôi thà ngồi chơi cờ tướng với ông cụ ấy còn hơn là đi ghim kim truyền cho anh, hừ." Nói xong Hoắc Miên lập tức quay đầu rời đi.
Tô Ngự ngồi một mình trên thảm cỏ, không đứng dậy nổi, mà xung quanh lại không có ai.