"Ấy, làm vậy không ổn lắm?" Hoắc Miên khá xấu hổ quay người lại.
Cô đâu ngờ được là sáng sớm đã gặp phải cảnh này cơ chứ, hơn nữa lại còn là trong phòng bệnh…
Tô Ngự bực mình nhìn sang người đẹp bên cạnh: "Cô cút ra ngoài mau."
"Cậu Tô..." Cô gái trông có vẻ rất không cam lòng.
"Đi nhanh lên, đừng nói nhảm nữa."
Người đẹp đành rưng rưng nước mắt mặc quần áo tử tế lại rồi đi ra ngoài, lúc đi qua Hoắc Miên cô ta còn hung hãn lườm cô một cái.
Dường như đang trách cô làm hỏng chuyện tốt của cô ta.
Hoắc Miên nhìn thoáng qua người đẹp, lẩm bẩm: "Ấy, sao tôi thấy cô ấy nhìn quen thế nhỉ, có phải là người dẫn chương trình ở kênh du lịch lúc tám giờ tối hằng ngày không nhỉ? Chương trình tên là 'Đi khắp thế gian' ấy?"
"Vệ sĩ bên ngoài chết hết rồi à? Sao lại cho cô vào?" Tô Ngự tức giận nói.
Anh ta vào viện điều dưỡng rách nát này được mấy ngày rồi, sống chẳng khác gì hòa thượng cả.