"Học nấu đồ Trung." Bốn chữ đơn giản ngắn gọn ấy khiến Hoắc Miên sững ra.
"Anh, anh, anh... Sao lại phải học nấu đồ Trung làm gì? Để em làm là được mà." Hoắc Miên cảm thấy đồ mình nấu rất ngon, một mình cô biết làm là đủ rồi, Tần Sở ở Mỹ bảy năm, nếu học nấu ăn thì chẳng khác nào bắt đầu lại từ đầu, làm vậy thì rất phiền.
"Em thích ăn còn gì?"
"Nhưng mà em có thể tự nấu được mà." Hoắc Miên bất đắc dĩ.
"Có đôi khi em đi làm về muộn, vừa mệt vừa đói, anh tan làm sớm ở nhà cũng rảnh mà." Tần Sở từ từ nói, nói xong anh đổ nấm xào trong chảo ra đĩa.
Mùi thức ăn phảng phất trong không khí, trong thoáng chốc ánh mắt Hoắc Miên trở nên mờ mờ.
Cô lại cảm động rồi…
Thật ra chồng nấu cơm cho vợ cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, nhưng mà Tần Sở không phải là một ông chồng bình thường, anh là Tổng giám đốc tập đoàn GK bận trăm công nghìn việc, chỉ hận mỗi ngày không có bảy mươi hai tiếng đồng hồ.