Hoắc Miên không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy về vị trí của mình, giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục ăn.
Cô cúi đầu múc từng muỗng kem ăn, không dám ngẩng đầu lên.
Tần Sở nhìn bộ dáng xấu hổ của Hoắc Miên, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt là dịu dàng vô tận.
Lúc về đến nhà, hai người tắm xong, chuẩn bị lên giường ngủ, Tần Sở chợt nhận được điện thoại.
"Anh ra ngoài một lát, em ngủ trước đi."
"Có chuyện gì vậy?" Thấy Tần Sở có chuyện khẩn cấp, Hoắc Miên lo lắng hỏi.
"Ba anh bị huyết áp cao phải nhập viện."
"Có nặng lắm không?"
"Anh không biết, anh đi xem, em ngủ trước đi." Nói xong, Tần Sở mặc áo khoác đi ra ngoài.
Thật ra Hoắc Miên rất muốn nói em đi cùng với anh, nhưng vừa nghĩ đến quan hệ giữa ba mẹ Tần Sở và mình, cô lại nói không nên lời.
Kỳ lạ là không có Tần Sở ở nhà, cô bỗng nhiên không ngủ được.
Có lẽ là mấy ngày nay cô đã quen được anh ôm ngủ, bây giờ đột nhiên chỉ có một mình, cho nên mất ngủ.