"Không tính là thiên tài, chỉ có thể nói là đám vệ sĩ của tôi ngu như lợn."
Hoắc Miên bật cười, Tô Ngự thấy lúc cô cười lên, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu.
Những người phụ nữ khác cười lên cũng giả tạo, hoặc là che miệng giả vờ rụt rè, hoặc là mỉm cười cứng đờ. Hiếm có ai cười tự nhiên lại xinh đẹp như cô. Hoắc Miên không nói gì thêm, treo bình dịch, chuẩn bị ghim kim.
"Tôi nói này, tôi trả nhiều tiền không phải để ở đây chịu tội. Cô không thể để một cái kim truyền ở đó luôn à, ngày nào cũng phải ghim kim, muốn để tôi đau chết sao?" Tô Ngự lạnh lùng trách móc.