Hoắc Miên không để ý đến lời nói của anh ta, lấy cây bút bi từ trong túi áo blouse ra, cầm bệnh án lên, nói: "Anh là Tô Ngự đúng không? Đêm nay truyền hai bình dịch, sáng mai tôi sẽ tới lấy máu. Lấy máu phải để bụng rỗng, cho nên bắt đầu từ tám giờ tối nay, anh không nên ăn gì nữa, uống nước thì được."
Nói xong, Hoắc Miên xoay người đi.
"Chết tiệt, cô quay lại cho tôi!" Tô Ngự còn chưa kịp nói chuyện Hoắc Miên đã mở cửa ra ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người làm lơ lời nói của anh ta.
Dù anh ta nói gì, tức giận như thế nào, Hoắc Miên đều coi như không thấy.
"Người bên ngoài chết hết rồi sao? Vào đây cho tôi!" Tô Ngự giận dữ.
Một vệ sĩ lập tức chạy vào: "Thưa cậu, có chuyện gì vậy?"
"Anh bị mù sao? Nhặt điện thoại dưới đất lên cho tôi. Tôi muốn gọi điện thoại khiếu nại, tố chất y tá ở bệnh viện này quá kém!"
"Vâng." Vệ sĩ khom lưng nhặt điện thoại đưa cho Tô Ngự.