"Nói rồi." Hoắc Miên gật đầu.
"Cô chưa đủ kinh nghiệm, cho nên cô đi chăm sóc một người khác trước. Đó là một ông cụ khá dễ tính, sẽ không gây phiền phức cho cô. Còn bệnh nhân ở phòng VIP số 1, cứ để tôi lo là được rồi."
"Ừ." Hoắc Miên rất hài lòng với sự sắp xếp này, mặc dù cô không biết rằng đây là sự sắp xếp ích kỷ của Đình Đình.
"Khoa chúng ta có bốn người. Bởi vì không có nhiều bệnh nhân, cho nên chỉ cần bốn y tá là đủ rồi. Hai cô y tá ca đêm, một người tên Nam Nam, một người tên Tiểu Mỹ. Đến lúc giao ca, cô sẽ gặp bọn họ."
"Tôi hiểu rồi."
"Không còn vấn đề gì nữa thì cô đi làm đi. À, ông cụ phòng số 2 bị trượt chân gãy xương tại nhà. Vì đầu gối có ba cây đinh thép, nên ông cụ đi lại không tiện, cô cần phải dìu ông cụ đi. Còn có lúc ăn cơm nữa, cô đừng chuẩn bị món mặn, ông cụ bị cao huyết áp."
"OK." Hoắc Miên nhớ kĩ những điều cần chú ý.
Vừa lúc đến giờ kiểm tra phòng, cô liền đi đến phòng số 2.