"Bảo hiểm hàng chục triệu? Nghe ngầu thật!" Chu Linh Linh tràn đầy hứng thú xen mồm.
Hoắc Miên nhìn Tần Sở: "Anh nói đi."
"Không có gì, chỉ là mua bảo hiểm thân thể cho em mà thôi."
"Anh đóng bao nhiêu tiền?" Hoắc Miên hỏi tới.
"Có mấy chục triệu thôi mà."
"Mấy chục triệu... thôi mà? Quả nhiên, có tiền thì muốn làm gì cũng được." Chu Linh Linh trợn mắt.
"Tại sao phải mua bảo hiểm chứ? Anh có nhiều tiền như thế, cần gì phải để ý đến tiền bồi thường của công ty bảo hiểm?" Hoắc Miên nhíu mày, không hiểu suy nghĩ của Tần Sở.
Cao Nhiên giành trả lời: "Cô không hiểu rồi. A Sở mua bảo hiểm cho cô, không phải vì tiền bồi thường của công ty bảo hiểm, mà là vì lúc cô bị thương ngoài ý muốn, đối phương không trả được số tiền bồi thường kếch xù đó, thì công ty bảo hiểm sẽ kiện ra tòa, tòa án sẽ phán tội cố ý đánh người, nhẹ thì ngồi tù mấy năm, nặng thì ngồi tù mấy chục năm."
Nghe Cao Nhiên nói thế, Hoắc Miên và Chu Linh Linh đều sững sờ.