Hoắc Miên biết Tần Sở ra ngoài đàm phán với người nhà của bệnh nhân, nhưng cô lại không ngờ chuyện phát triển nhanh như vậy.
Tần Sở còn chưa về nhà, sản phụ đã gọi điện thoại tới cầu xin tha thứ.
Không thấy Hoắc Miên trả lời, sản phụ vừa khóc vừa nói: "Mọi chuyện đều là lỗi của chúng tôi, là chúng tôi quá tham lam, muốn mượn cơ hội này để lấy một khoản tiền từ bệnh viện, nói đến cùng là do quyền lợi che mắt chúng tôi. Thế nhưng chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin cô cho chúng tôi một cơ hội, hai đứa con tôi không thể không có cha. Tôi rất sợ mất chồng tôi, nếu anh ấy thật sự ngồi tù thì tất cả đều bị hủy hoại."
Nghe đến hai chữ "ngồi tù", trong lòng Hoắc Miên hơi xúc động. Mặc dù cô không biết Tần Sở đã dùng cách gì để xử lý, nhưng chắc chắn cách đó khá dứt khoát, nếu không thì sản phụ sẽ không khóc đến mức này.
"Để tôi suy nghĩ lại." Thể xác và tinh thần Hoắc Miên đều uể oải. Mấy ngày nay cô cực kì buồn bực vì bị vướng vào chuyện này.