"Tần Sở, không phải, em chỉ… không muốn anh lo lắng cho em."
"Sao em không nói thẳng là trong lòng em, anh vĩnh viễn chỉ là một người ngoài?"
"Không phải…."
Cuối cùng hai người ngồi trong xe, im lặng hơn một phút đồng hồ, không ai nói câu nào.
Tần Sở là vì còn đang giận, không muốn nói, còn Hoắc Miên là vì không biết phải giải thích ra sao.
Cảm giác đầu hơi đau đau, Hoắc Miên đưa tay lên sờ thử một chút, sau đó nhíu chặt lông mày.
"Au…" Nhưng có thể là vì quá đau nên không nhịn được mà kêu ra tiếng.
Giờ phút này Tần Sở liền mềm lòng…
Anh xuống xe rồi nắm tay Hoắc Miên đi lên lầu, sau đó tìm hộp cứu thương trong nhà, khử trùng cho Hoắc Miên.
Dịu dàng gạt mái tóc dài của Hoắc Miên sang một bên, phía bên trái đầu cô là một vết bầm tím sưng phồng lên, vừa nhìn đã biết là bị tụ máu.
Tần Sở đau lòng chết mất…
"Em chịu khó một chút, để anh sát trùng bằng cồn i-ốt trước đã."
"Vâng." Hoắc Miên gật đầu.