"Vì ở thời của cô, đồ bị hỏng thì sửa lại dùng, còn ở thời của hai đứa, hỏng thì mua cái mới, kể cả tình yêu cũng vậy."
Lúc Hoắc Miên đang xúc động về lời nói đầy sâu sắc của cô Diêu, Tần Sở bỗng nhiên nói xen vào: "Em nghe nói ở thời của cô, bởi vì áp luận dư luận, cho nên không dám ly hôn dù cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, cuối cùng có không ít người đã chết vì uất ức. Mà bây giờ, dù tỉ lệ ly hôn có cao, nhưng trong lòng không cảm thấy uất ức nữa."
Hoắc Miên: "…"
Cô Diêu: "…"
Hai người bị lời của Tần Sở làm nghẹn lời.
Cuối cùng, Hoắc Miên lên tiếng trước, cô lén nhéo đùi Tần Sở ở dưới gầm bàn: "Khụ, anh nghe được mấy lời ngụy biện này ở đâu đấy?"
"Chẳng lẽ anh nói sai?" Tần Sở hùng hổ hỏi lại.
Hoắc Miên lại lén kéo kéo góc áo của anh: "Anh câm miệng lại cho em."
Mặc dù giọng cô rất nhỏ, nhưng cô Diêu lại nghe thấy rất rõ.