"Tớ ở… hình như là ở cầu Cầu Vồng." Chu Linh Linh ấp úng nói, có thể thấy cô ấy không chỉ đau khổ mà còn uống say, vì thế ngay cả lúc nói chuyện cũng phát âm không chuẩn.
"Cậu ở yên đó cho tớ, tớ lập tức đến tìm cậu." Hoắc Miên cúp điện thoại, chạy lại kệ áo trong phòng khách lấy áo khoác.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Hoắc Miên, Tần Sở hỏi.
"Hình như Linh Linh xảy ra chuyện, em đi xem cậu ấy."
"Anh đưa em đi."
"Không cần…" Hoắc Miên nghĩ Tần Sở đi làm về cũng mệt mỏi, cô không muốn làm phiền anh, cô tự đón xe đi là được rồi.
Cô còn chưa nói hết câu, anh đã mặc xong áo khoác, cầm chìa khóa xe ra cửa. Hiệu suất làm việc cao không ai bằng.
Đường phố buổi tối không nhiều xe, cộng thêm Tần Sở lái xe nhanh, thế nên khoảng mười lăm phút sau bọn họ đã chạy tới cầu Cầu Vồng.