"Viện trưởng quá khen rồi, không có gì đáng tiếc cả. Thật ra, tôi có thể tìm được vị trí thích hợp với mình là tốt lắm rồi. Làm bác sĩ rất cực khổ, có thể nói là tôi ích kỷ, không muốn để bản thân mệt mỏi." Hoắc Miên lại nở nụ cười.
Cô rất may mắn, bởi vì viện trưởng Ngô không vì lời nói của Ngô Hiểu Tuyết mà có thành kiến với cô.
Điều này chứng tỏ viện trưởng là một người rất công bằng.
"Được rồi, nếu đây là quyết định của cô thì tôi sẽ không ép buộc nữa. Cô đến khoa xét nghiệm báo danh đi, hôm nay cô vẫn làm ở khoa phụ sản."
"Vâng, viện trưởng."
Ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, Hoắc Miên đột nhiên cảm thấy tâm tình sáng sủa hơn rất nhiều.
Có điều vẫn phải rời khỏi khoa phụ sản, cô thật sự không nỡ xa y tá trưởng.
Không đợi Hoắc Miên trở lại khoa phụ sản, phòng làm việc của viện trưởng đã gửi xuống hai thông báo.