Viện trưởng Ngô nhìn Hoắc Miên, từ từ nói: "Ai nói tôi muốn đuổi việc cô?"
Hoắc Miên ngẩn ra, lẽ nào hành động tối qua của cô chưa đủ để đuổi việc sao?
"Tôi có nghe nói chuyện tối qua rồi, cũng đã điều tra rõ ràng, đúng là cô làm trái quy định. Hơn nữa, không thể không nói, lá gan của cô lớn thật đấy." Viện trưởng Ngô vừa nói vừa nhìn chằm chằm Hoắc Miên bằng vẻ sắc bén.
Hoắc Miên yên lặng cúi đầu, tối qua cô cũng biết phía bệnh viện sẽ không đồng ý với quyết định của cô, dù sao thì bệnh viện sẽ không cho phép cô làm loạn.
"Tuy phía bệnh viện không ủng hộ hành vi của cô, nhưng cá nhân tôi rất kính nể cô. Tôi đại diện cá nhân tôi gửi sự kính nể của mình đến cô, vì cô đã cứu hai mạng người vào tối qua." Nói xong, viện trưởng Ngô đứng dậy, cung kính làm lễ với Hoắc Miên.
Hoắc Miên sững sờ… Thế này là sao?
"Viện trưởng..." Hoắc Miên muốn nói lại thôi.