Vài giây sau, y tá để điện thoại xuống, bối rối nói: "Tôi gọi đến phòng làm việc rồi, nhưng không có ai nghe máy, chắc là đang phẫu thuật."
"Cảm ơn cô." Sau khi cảm ơn một cách vô cùng lịch thiệp, Tần Sở đi thẳng lên phòng cấp cứu khoa phụ sản ở lầu bốn.
Tần Sở mặc quần tây màu đen, áo sơ mi may thủ công màu xanh sẫm, trong tay còn cầm theo bữa khuya.
Anh vừa đi vừa suy nghĩ phải dỗ dành Hoắc Miên như thế nào. Cho tới khi đến phòng làm việc khoa phụ sản, anh mới phát hiện cửa mở rộng, bên trong không có người.
Khoảng thời gian này, nếu Hoắc Miên không ở phòng làm việc, thì chắc là cô sẽ đi kiểm tra phòng? Tần Sở thầm nghĩ.
Anh đứng dựa vào vách tường trên hành lang, cầm một điếu thuốc hút.
Bởi vì là đêm khuya, trong bệnh viện rất ít người, cho nên không có ai quản lý quy định hút thuốc.
Trong phòng phẫu thuật, Hoắc Miên nhanh chóng rạch bụng sản phụ lấy đứa bé ra, sau đó cắt cuống rốn, cuối cùng cô cũng thở phào.