Hoàng Duyệt sững sờ.
Hoắc Miên thay đồ xong, mang khẩu trang, đi ra ngoài: "Bác sĩ trực đêm nay là ai?"
"Là Ngô Hiểu Tuyết."
"Sao cô ta lại bỏ về giữa chừng? Không phải trực đến sáng sao?" Hoắc Miên nhíu mày.
Hoàng Duyệt bất đắc dĩ trả lời: "Ai bảo người ta là cháu gái viện trưởng chứ? Không ai dám nói một chữ, người ta có chuyện thì người ta đi thôi."
Hoắc Miên vào phòng làm việc, dùng điện thoại bàn gọi theo số trên danh sách.
Chuông đổ năm giây mới có người nhận.
"A lô…" Có thế nghe ra Ngô Hiểu Tuyết đang ngủ.
"Giáo sư Ngô, làm phiền cô trở lại bệnh viện làm phẫu thuật, có một phụ nữ mang thai xuất huyết nhiều, đe dọa đến tính mạng…"
Hoắc Miên còn chưa nói hết, người ở đầu dây bên kia đã cắt ngang: "Giờ này là giờ nào, bệnh tâm thần!"
Nói xong, không đợi Hoắc Miên đáp, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Hoắc Miên chưa từ bỏ ý định, gọi thêm một lần nữa thì phát hiện đầu dây bên kia đã tắt máy.