"Tần Sở, anh đừng khinh người quá đáng!" Hoắc Miên cau mày cảnh cáo.
"Gì? Em ngại à? Không sao, anh không ngại." Dứt lời, không đợi Hoắc Miên nói gì, Tần Sở liền đạp phanh lại, dừng xe ở ven đường, thuận thế đè lên người Hoắc Miên.
Nụ hôn này của Tần Sở rất mạnh mẽ, làm cho Hoắc Miên gần như không thở được.
Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa sổ xe.
Tần Sở bực bội mở cửa sổ xe, liền thấy một cảnh sát giao thông cầm hóa đơn phạt đứng bên cạnh.
"Ở đây không được phép đỗ xe, vi phạm phạt hai trăm tệ."
Nào ngờ Tần Sở lấy vài tờ một trăm tệ đưa cho cảnh sát giao thông, nói: "Cho anh hết, anh tiếp tục làm việc đi."
Cảnh sát giao thông cầm tiền, bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Kẻ có tiền đều tùy hứng thế này sao? Bảo cảnh sát giao thông đứng một bên ghi hóa đơn phạt, sau đó bọn họ ở trong xe chơi… xe chấn?
"Tần Sở, anh đè bẹp em rồi!" Hoắc Miên đẩy mạnh Tần Sở ra.
"Ồ, vậy lần sau cho em nằm trên."