Ngô Hiểu Tuyết nghe xong cũng nổi giận: "Côđang tỏ thái độ gìđấy, tôi là bác sĩ chính, cô là y tá trợ lý của tôi, không nghe lời tôi còn chưa nói, lại còn dám nói năng lỗ mãng, đúng làđồ không có giáo dưỡng."
"Cho nên, như giáo sư Ngô là có giáo dưỡng hả? Soi mói cấp dưới, lấy việc công trả thù riêng, đơn giản chỉ vì tôi là bạn gái cũ của người yêu cô thôi ư?" Hoắc Miên trừng mắt với cô ta, cảm thấy không thể nuốt trôi cơn tức này.
"Cô…?" Nghe thấy Hoắc Miên nói vậy, Ngô Hiểu Tuyết cũng cảm thấy hơi đuối lý.
Hơn nữa Hoắc Miên nói đúng, cô ta đúng là lấy việc công trả thù riêng…
Mấy y táđang đứng xem bắt đầu xì xào bàn tán… Ngô Hiểu Tuyết cũng thấy hơi xấu hổ.
"Nhìn gì mà nhìn, không đi làm đi à?" Thấy mấy y tá xung quanh, Ngô Hiểu Tuyết không khách sáo mắng.
Hoàng Duyệt cũng kéo tay Hoắc Miên rời đi...