Im lặng một lát, Hoắc Miên gằn từng chữ: "Không ai dạy cho cô lãng phí thức ăn là một chuyện đáng xấu hổ sao?"
"Vậy thì sao?" Hà Mạn nhìn Hoắc Miên với ánh mắt đầy khiêu khích.
"Vậy nên, người nào lãng phí thì người đó phải ăn cho hết." Dứt lời, Hoắc Miên cầm mâm cơm của Hoàng Duyệt hất thẳng về phía áo blouse của Hà Mạn.
Trong phút chốc, cả người Hà Mạn dính đầy cơm canh.
"Trời ạ, đàn chị thật là… trâu bò." Hoàng Duyệt lặng lẽđứng dậy, giơ ngón cái lên.
"Hoắc Miên, cô dám làm vậy với tôi?" Hà Mạn ngạc nhiên hỏi.
"Tôi không phải là mẹ cô, sao tôi phải nuông chiều cô chứ?" Hoắc Miên không cho làđúng.
"Xem hôm nay tao cóđánh chết mày không, con khốn này!" Hà Mạn dồn hết sức định tát Hoắc Miên một cái.
Cóđiều, cánh tay cô ta phải dừng lại cách mặt Hoắc Miên năm phân, bởi vì côđã nhanh chóng siết chặt cổ tay cô ta.