"Ơ, đàn chị Hoắc, hình như có người gọi chị."
"Chị cũng nghe thấy rồi." Hoắc Miên nhỏ giọng đáp.
"Hoắc Miên, côởđâu? Mau ra đây cho tôi!" Giọng nói điên cuồng kia phát ra từ một cô gái mặc áo blouse.
Cô ta có mái tóc dài gợn sóng, mặt mũi không xấu, trang điểm diêm dúa, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Đàn chị, ơ… cô ta là y tá khoa mắt sao?" Hoàng Duyệt chỉ ra cửa.
Hoắc Miên quay đầu lại, sau khi thấy Hà Mạn, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ.
Hình như lúc này Hà Mạn cũng nhìn thấy Hoắc Miên, cô ta chạy thẳng về phía bên này với khí thế hung dữ.
"Đàn chị, em thấy không phải là chuyện gì tốt, chị phải cẩn thận một chút." Hoàng Duyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Hoắc Miên gật đầu, không nói gì nữa.
"Hoắc Miên, côđứng lên."
"Có chuyện gìà?"
"Đương nhiên là có chuyện rồi, cô tưởng tôi tìm côđể tâm sự sao?"
"Xin lỗi, tôi không có thời gian tâm sự, tôi cũng không quen cô." Hoắc Miên tiếp tục ngồi ăn cơm, không thèm đểýđến cô ta.