Vào khoảnh khắc mấu chốt, Hoắc Miên sờđược ống bút bằng gốm ở phía sau, cầm lên đập mạnh vào đầu Ninh Trí Viễn.
Tiếng "choang" vang lên, Ninh Trí Viễn đột ngột dừng động tác lại, sững ra.
Thừa dịp anh ta ngơ ngẩn, Hoắc Miên chạy thoát vòng tay của anh ta, vọt sang một bên.
"Tiểu Miên, cô vừa…đánh tôi?" Ninh Trí Viễn cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sự giận dữ.
"Đây đều là do anh tự chuốc lấy, Trí Viễn, giữa chúng ta… không có tình yêu, cho nên cũng không có hận thù. Mấy năm qua, anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ tôi, mà tôi cũng không thiếu nợ anh cái gì."
"Không thiếu nợ? Hoắc Miên, lúc tôi theo đuổi cô, tôi đã mua cho cô không ít đồ, lại còn chăm sóc đủđường. Cô nói như vậy, cô còn có lương tâm không? Hay là lương tâm của cô bị chóăn hết rồi?" Ninh Trí Viễn sờ chỗ sưng lên trên trán, cười dữ tợn.
Từđầu đến cuối, Hoắc Miên luôn bình tĩnh, cô nhìn Ninh Trí Viễn bằng ánh mắt phức tạp xen lẫn đồng cảm.