Hoắc Miên thở dài, đi tới trước mặt Tần Sở, nói: "Được rồi, vậy em nói thẳng, gia đình kẻ lái xe đâm em trai em đột nhiên xảy ra chuyện, có lẽ anh không biết là em đang định kiện bọn họ, luật sư mới gọi điện thoại bảo em không cần kiện nữa, vì kẻ lái xe đã bị cục giao thông bắt rồi, thế lực sau lưng kẻ lái xe có cha mẹở Sở tài chính cũng bị tạm giam đểđiều tra, em không cần phải kiện nữa."
"Vậy thì sao?" Tần Sở nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
"Em không tin những chuyện này là trùng hợp, cũng không tin vào cái gọi là báo ứng, em cảm thấy có người đứng sau nhúng tay vào chuyện này, ngoại trừ anh ra, thì em không nghĩ ra người thứ hai nào nữa."
"Trong lòng em cho là anh làm, thì em còn hỏi làm gì nữa? Không phải em đã cóđáp án rồi sao?"
"Em chỉ muốn nghe chính anh thừa nhận mà thôi." Cảm xúc của Hoắc Miên hơi thay đổi.