"Bảy mươi ba nghìn tệ."
Nghe được đáp án của Tần Sở, Hoắc Miên vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó, Tần Sở nói thêm: "Một bát mì giá hai tệ, mỗi ngày chúng ta ăn một bát, hai người là bốn tệ, một năm là một nghìn bốn trăm sáu mươi tệ, tính khoảng năm mươi năm là bảy mươi ba nghìn tệ."
"Ý anh là… anh đã trả tiền trước cho năm mươi năm tới?" Hoắc Miên khóc không ra nước mắt.
"Anh chỉ muốn được ăn mì sợi với em cảđời mà thôi." Tần Sở nhìn thẳng vào mắt Hoắc Miên, nói rõ từng chữ một.
Lúc này ông chủ tiệm mì nói xen vào: "Cho nên, chúđãđồng ý với cậu ta, nếu chú già không nấu mìđược nữa, thì chú sẽđể con chú thừa kế tiệm mì, tiếp tục truyền nghề, nhớ kỹ từng khoản tiền, không cần lo nhà chú nhận tiền mà không trả mì."
Hoắc Miên vội vàng giải thích: "Ông chủ, cháu không cóýđó, cháu chỉ cảm thấy… cách làm này quá kỳ lạ."
"Anh không thấy vậy." Vẻ mặt Tần Sở vô tội.
"Được rồi, coi như em chưa nói gì."