Tần Sở hơi nhếch mép, từ từ trả lời: "Ừ, đúng là chưa từng thấy người đẹp không mặc đồ mà chỉ che mỗi mặt."
"Này…" Bị anh nói trúng tim đen, Hoắc Miên càng thêm xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗđể chui vào.
"Anh còn như vậy nữa thì em xuống xe đấy." Hoắc Miên muốn mở cửa xe.
Nhưng bị Tần Sở kéo tay lại: "Đừng lộn xộn."
Cách lớp vải áo, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độấm áp, Hoắc Miên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Sau đó, Tần Sở rút tay lại, nghiêm túc lái xe, trên đường đi cả hai người đều im lặng.
Ba mươi phút sau.
Xe dừng tại con đường ăn vặt đằng sau trường trung học Số 2.
Hoắc Miên nhìn trường học cũ của mình, nhớ lại rất nhiều kỷ niệm.
"Nghe nói mảnh đất này bị chiếm dụng rồi."
"Phải không? Lúc nào vậy?" Tần Sở lơđễnh hỏi.
"Chắc là năm nay, năm ngoái em thấy khu này có dấu hiệu bịđập phá, nghe nói trường học cũng phải chuyển đến vùng ngoại ô."