Tần Sở thản nhiên trả lời: "Trong gara chỉ có một chiếc xe này màu đen."
"…" Hoắc Miên nghẹn lời, đúng là có tiền thì tùy hứng.
Tần Sở lái xe thẳng đến Hoàng Gia Lâm Uyển. Sau khi lên lầu, Hoắc Miên bỗng có cảm giác nhưđã về nhà.
Dùở bên ngoài có bao nhiêu mệt mỏi, có bao nhiêu bận rộn, thì khi trở về nhà, luôn có cảm giác được yên lòng.
Có lẽ do thói quen, cũng có lẽ là do mệt mỏi, Hoắc Miên lên lầu đổi giày xong liền cuộn người trên ghế sofa ngủ.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Tần Sở khẽ nhíu mày, cảm thấy đau lòng.
Sau đó, anh lấy một chiếc chăn màu trắng từ trong phòng ngủ ra đắp cho cô.
Hoắc Miên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mộng.
Trong mộng, bà nội mặc bộđồ màu trắng, ngồi trên tảng đáở cửa chùa thêu khăn tay.
Nghe nói bà nội xuất thân từ gia đình giàu sang, kỹ thuật thêu tay rất tốt. Sau này, gia tộc bà nội suy tàn, phải cùng ông nội sống đầu đường xó chợ.