"Vâng." Hoắc Miên thành thật trả lời.
"Có sợ không?" Giọng Tần Sở bỗng trở nên dịu dàng như dỗ trẻ con.
"Sao phải sợ? Em là tốt nghiệp học viện y, không còn cảm giác gì với thi thể nữa rồi. Chỉ là khi nghĩđến người nằm bên trong là bà nội, trong lòng em lại khó tránh được đau buồn."
"Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của cuộc sống, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được, em hãy nghĩ thoáng hơn."
"Em biết."
Hoắc Miên nói xong, lại nói thêm: "Sao muộn rồi mà anh chưa ngủ?"
"Anh vừa đi công tác về."
"Muộn thế?"
"Ừ."
"Vậy chắc là anh mệt lắm, anh đi nghỉ sớm đi." Hoắc Miên nói khẽ.
Nào ngờ Tần Sở không hề cóýđịnh nghỉ ngơi, anh nói: "Cứđểđiện thoại vậy đi, anh thức cùng với em."
Có lẽ sợ Hoắc Miên từ chối nên Tần Sở lại nói thêm một câu nữa: "Anh trực bên linh cữu cùng em."
Đối với ý tốt của Tần Sở, Hoắc Miên thật sự không có lý do gìđể từ chối, mà cô cũng hiểu rất rõ tính cách của anh.