"Hoắc Miên, Hoắc Miên nào? Làđứa con hoang của cha và người phụ nữ quê mùa kia sao?" Những lời này do con gái bà hai - Hoắc Nghiên Nghiên nói. Con nhóc này được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung, chẳng để ai vào mắt, mở mồm ra là toàn những lời độc địa.
"Ai nói là con hoang? Em là con gái của bà hai và cha, chẳng lẽ em cũng là con hoang?" Hoắc Tư Khiêm vừa nói vừa cười, nhìn giống nhưđang nói đùa.
Gương mặt của Thẩm Giai Ny thoáng biến sắc.
Hoắc Nghiên Nghiên không vui nói: "Anh, sao em có thể giống cô ta được chứ? Em lớn lên ở nhà họ Hoắc chúng ta, mẹ em là người có danh phận, mẹ cô ta là cái thá gì, một mụđàn bàđê tiện bỏ trốn cùng một gã tài xế."
Hoắc Miên nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Nghiên, lạnh giọng nói: "Người có giáo dục sẽ không mở mồm ra là nói những câu bẩn thỉu như thế, xem ra cô chiêu của nhà họ Hoắc cũng chỉđến thế mà thôi."
"Cô nói ai mất dạy?" Hoắc Nghiên Nghiên nổi giận đùng đùng, thiếu chút nữa đứng bật dậy.