"Đang ở bệnh viện."
"Anh đang ở cửa bệnh viện, em có thể xuống đây không?"
"Có chuyện gì không?" Hoắc Miên hơi xa cách, thật ra cô rất mâu thuẫn, cô không muốn quá thân thiết với Tần Sở, nhưng ngày nào cũng ở cạnh nhau, lại chẳng có cách nào để tách ra.
"Có việc." Tần Sở nghiêm túc nói.
Hoắc Miên nhìn đồng hồđeo tay, hai mươi phút nữa mới vào làm, vẫn còn kịp. Vì vậy, côđứng dậy đi ra cửa.
Hoắc Miên vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy chiếc Volkswagen rất bình dân, Tần Sởđang dựa vào xe.
Hoắc Miên hơi do dự, từ từđi đến.
Tần Sởđưa chiếc túi tái sử dụng cho Hoắc Miên: "Cho em."
"Đây là gì thế?" Hoắc Miên nghi ngờ hỏi.
"Trà chiều."
"Cảm ơn." Hoắc Miên nhận túi, gật đầu cảm ơn.
"Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi, em sắp đến giờ làm rồi." Hoắc Miên nhìn Tần Sở, suy nghĩ giữa trưa anh cố tình chạy đến cửa bệnh viện để làm gì.
"Đến đưa trà chiều cho em thôi."
"…" Hoắc Miên hoàn toàn cạn lời.