"Anh bạn, nửa đêm cậu làm cái trò gì thế?" Đầu dây bên kia, Cao Nhiên vẫn còn đang ngái ngủ.
"Cứ thế nhé, sáng mai đưa tư liệu cho tôi." Không đợi Cao Nhiên trả lời, Tần Sở quyết đoán tắt máy.
Sáng hôm sau.
Lúc Hoắc Miên thức dậy, bất ngờ là Tần Sở vẫn chưa đi làm, cô nhớ bình thường chưa đến bảy giờ là anh đã ra ngoài rồi.
Sáng sớm hai người đã gặp nhau, đúng là có chút xấu hổ.
Nhất là Hoắc Miên, cô còn chưa rửa mặt, tóc còn xõa tung.
"Anh còn chưa đi làm à?"
"Ừ, hôm nay không có việc gì." Tần Sở ngồi trước bàn ăn, xem tờ báo về tài chính và kinh tế.
Trên bàn ăn có hai phần bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Lại là món Tây.
Nói thật, Hoắc Miên đã ngán mấy món này lắm rồi.
Nhưng mà người ta có lòng tốt nấu cho ăn, cô không ăn thì có vẻ hơi chảnh.
"Hình như… anh rất thích ăn sáng kiểu Tây đúng không?" Hoắc Miên hỏi.
Tần Sở bỏ tờ báo xuống, nhìn cô rồi trả lời: "Vì anh không biết nấu món Trung Quốc."