Bởi vì Hoắc Miên không phản ứng kịp, cho nên côđứng yên tại chỗ, giơ tay che mắt ngăn lại ánh đèn chói lòa.
Côđã quên côđang đứng ở vị trí nguy hiểm nhất. Nếu chiếc xe cứ lao thẳng tới thì nó sẽ nghiền nát cô.
Lúc nghe có người gọi tên mình, Hoắc Miên còn chưa kịp đáp lại, thì cảm thấy cơ thể mình bị vật gìđóđánh bay.
Cảm giác đau đớn dội lên từ xương sườn.
Lúc cô mở mắt ra lần nữa, liền phát hiện mình đang nằm trong vòng ôm mềm mại..
"Tần Sở, sao anh lại tới đây?" Hoắc Miên còn kinh ngạc hoảng hốt.
Tại sao anh lại xuất hiện ởđây vào lúc này?
Tần Sởôm chặt Hoắc Miên, hai người nằm bên cạnh cột điện ven đường, tư thế vô cùng thân mật.
"Em không sao chứ?" Giọng Tần Sở hơi khàn, có trời mới biết khoảnh khắc vừa rồi trái tim của anh như muốn nhảy ra ngoài.
"Không… không sao." Hoắc Miên trả lời lắp bắp.