"Hiểu Tuyết ở Chicago. Em lại không đến thăm cô ấy và đứa bé. Thật sự đáng tiếc. Cô ấy mời hai lần, còn liên tục gọi cho em. Nhưng chúng ta có quá ít thời gian. Cha mẹ cũng không nỡ xa các con. Xem ra lần sau phải ở lâu hơn mới được."
"Về sau vẫn còn cơ hội thường xuyên đi Mỹ mà. Em yên tâm." Tần Sở vỗ mu bàn tay của Hoắc Miên. Hoắc Miên nghiêng đầu nhìn hai bé con ngủ như heo nhỏ trên ghế khoang hạng nhất bên cạnh. Bố Đinh nghiêng đầu chảy nước miếng. Đậu Đinh lại ngáy, thật sự giống heo, đáng yêu vô cùng.
Tần Sở muốn đánh thức hai đứa, nhưng Hoắc Miên lại cản lại: "Đợi thêm lát nữa. Chồng ơi, tạm thời đừng gọi các con."
"Sao thế?"
"Em muốn quay video của hai đứa."
Tần Sở: "…"
"Em đúng là bà mẹ chuyên dìm các con." Tần Sở xấu hổ toát mồ hôi.
Hoắc Miên lấy điện thoại ra, quay video cho hai đứa con gái. Còn thầm tưởng tượng ra lúc bọn chúng xem được video sẽ xấu hổ như thế nào luôn rồi.