"Không có ý gì… anh tin em thông minh như vậy thì sẽ tự hiểu thôi."
Hoắc Tư Khiêm nói xong, không để Hoắc Miên nghĩ thêm đã nói tiếp: "Anh thấy có vẻ như em đang định ở cùng với Tô Ngự nhỉ."
"Anh nói hươu nói vượn gì đấy?" Hoắc Miên tức giận.
"Chẳng lẽ không phải? Tiểu Miên, em làm rùa rụt cổ, trốn ở nhà họ Tô, đây không phải là tính cách của em."
"Ha ha… Anh nghĩ phép khích tướng có tác dụng với tôi chắc? Hoắc Tư Khiêm, anh quá coi thường tôi rồi… Nếu như tôi nói, tôi muốn làm rùa rụt cổ, sẵn sàng núp trong nhà họ Tô thì sao chứ?" Hoắc Miên cười lạnh.
"Anh có thể làm gì được chứ, đành phải yên lặng nhớ đến em thôi… Nhưng mà Tần Sở thật đáng thương, nếu như một ngày nào đó cậu ta quay về lại thấy vợ con mình đều thuộc về người khác rồi, thì cậu ta sẽ cảm thấy thế nào nhỉ…"