Bình minh, tại cứ điểm bí mật.
Đã tới thời gian rút lui, đặc công của đôi bên đều tự thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
"Anh Tiêu, anh Tiêu, anh đâu rồi?"
Lâm Diêu vỗ vỗ cửa thùng xe, vẻ mặt sầu lo. Cậu ta đã gõ ba phút rồi, đặc công của Cục 13 đều đang chờ đến độ sắp mất kiên nhẫn tới nơi.
Lý Nhã Lâm nghi ngờ:
"Hình như anh ấy không trong xe đâu, đi đâu rồi nhỉ?"
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau.
Tối qua, Hàn Tiêu nói sẽ lên xe đợi nhưng bây giờ lại không thấy người đâu, vậy từ tối qua tới giờ anh đã đi đâu, làm những gì?
Kỳ Bách Gia hỏi tiểu đội trưởng Trương Vĩ: "Mọi người định làm thế nào đây?"
Trương Vĩ: "... Bọn tôi ở lại chờ cậu ta về."
"Có cần phải như thế không?" Địch Tố Tố kinh ngạc nói.
"Cậu ta mang theo chìa khóa xe rồi!"
Trương Vĩ nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như gân xanh trên trán hắn cũng sắp hóa thành cuồng long bay lên bầu trời.