"Ôi trời, anh Tiêu, anh mua một cái xe tải đấy à?"
Bốn đồng đội được mời đến gara, Lý Nhã Lâm và Lâm Diêu vừa trầm trồ vừa hưng phấn hô lên, họ nhanh chóng trèo lên xe tải xem xét, Lambert rất có hứng thú với phần động cơ nên mở nắp capo xe lên thưởng thức.
Trương Vĩ đến bên cạnh Hàn Tiêu, nói một cách trịnh trọng: "Cảm ơn cậu."
Xe hậu cần đối với một tiểu đội là trang bị quá mức xa xỉ, Hàn Tiêu tự bỏ tiền túi ra mua thế này khiến Trương Vĩ rất ngại.
Hàn Tiêu cười ha hả: "Cứ coi như tôi cứu trợ đồng đội nghèo khổ đi."
Khóe miệng Trương Vĩ giần giật, không biết phải đáp thế nào nữa, dù biết đây là sự thật nhưng sao sự thật của cậu lại khiến người khác khó chịu thế hả?
"Tôi vắt hết óc mới nghĩ ra được tên cho chiếc xe này đấy."
Trương Vĩ vểnh tai, vẻ mặt đầy mong đợi.
Hàn Tiêu hắng giọng mấy cái rồi nghiêm túc nói: "Là Đại Hắc."
Suýt thì Trương Vĩ khuỵu xuống, hắn gượng cười: "Hay lắm, tên rất hay."