Vẻ mặt Raki lại càng uất ức, những nếp nhăn trên mặt hắn sâu đến độ giống như được tạc bằng đao búa, dường như gương mặt hắn đã được khắc lên một chữ "khổ" to đùng.
Hàn Tiêu kịp nhận ra, khóe miệng anh giật giật: "À, xin lỗi nhé, tôi hiểu lầm, tên của anh... rất hay."
"Đáng tiếc là cha tôi cũng cảm thấy như vậy." Raki thở dài.
Sao người này lại khách sáo thế nhỉ? Hàn Tiêu vừa xấu hổ lại vừa không thể kiềm chế việc âm thầm khinh bỉ trong lòng.
Chẳng trách người này thực sự bi quan, khi giới thiệu bản thân với người khác, vừa mở miệng đã nói "Tôi là Raki", thế thì làm sao còn có thể mỉm cười đối mặt với cuộc sống được cơ chứ? Là ai thì cũng trầm cảm mất thôi, không hề trông thấy hy vọng sống sót nào cả!
"Không sao cả, tôi quen rồi."