Aynur đứng trước cánh cửa kim loại màu bạc rất dày, không nói một lời, phía sau lưng là một hành lang dài thẳng tắp, hai bên đường cứ cách mười mét lại có một ngọn đèn mini tỏa ánh đỏ, ngoài ra không còn nguồn sáng nào khác, cánh cửa này ở cuối hành lang, từ đây nhìn lại chỉ có thể thấy hai vạch sáng đỏ tạo thành con đường trong bóng đêm, cuối tầm mắt, hai vạch đỏ kéo dài vô tận gần như hợp lại.
Cảnh này khiến người ta dễ liên tưởng đến những từ như "bí mật" rồi "vùng cấm" gì đó.
Lão đã đứng im như thế mười phút.
Cạch.
Cửa lớn mở ra, phá tan không gian yên tĩnh.
Ánh sáng từ bên trong hắt ra, chiếu lên khuôn mặt dù đầy nếp nhăn nhưng vẫn vô cùng sắc bén của Aynur.