Hàn Tiêu cảm giác xe dừng lại, có người đỡ mình xuống xe, anh đứng đờ ra cho gió tạt một lúc, mãi tới khi nghe thấy tiếng còi xe xa dần mới tháo túi vải trên đầu xuống, nhìn ngang ngó dọc, chẳng ngờ mình lại đang ở cách tiệm sửa chữa có mấy con phố.
Ánh trăng sáng vằng vặc treo giữa trời cao.
"Làm việc bí hiểm thật."
Hàn Tiêu bĩu môi.
Mục đích cơ bản đã hoàn thành, Hàn Tiêu vừa lẩm nhẩm hát vừa chậm rãi đi về, chẳng mấy chốc đã tới cửa tiệm sửa chữa. Thấy bên trong vẫn sáng đèn anh mới cảm giác không ổn, tự dưng mất tích ba ngày liền, hẳn là giờ Lữ Thiến đang sốt ruột lắm rồi.
Vừa bước vào cửa anh đã thấy Lữ Thiến nôn nóng đi qua đi lại.
Mặt cô đen sì, ngay lập tức lao tới mắng: "Sao giờ cậu mới về hả?! Cậu có biết tôi lo thế nào không? Cậu từ nơi khác tới nên tôi cứ sợ cậu gặp chuyện gì rồi, còn đang định báo cảnh sát đây này!"
Hàn Tiêu tự biết sai nên chỉ có thể mở to đôi mắt cá chết, bộ dáng lợn chết ngại gì nước sôi nghe cô trách móc.
"Rốt cuộc thì cậu đi đâu hả?"
"Đi dạo."
Lữ Thiến giận sôi gan: "Cậu có thể lấy cái cớ nào đáng tin một chút không hả?"
"Tôi cảm thấy rất đáng tin mà..."
"Hôm qua tôi xem tivi thấy thời sự đưa tin bên bãi phế liệu Crow có đấu súng, cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi cơ."
Thì ra vì chuyện này mà Lữ Thiến bồn chồn như thế, Hàn Tiêu nghe cô quở trách mà không hề tức giận, ngược lại trong lòng còn thấy vô cùng ấm áp.
Có một người thật lòng quan tâm mình như vậy chẳng dễ dàng gì.
Nhưng khung cảnh cảm động này đã bị ông Lữ đập vỡ trong nháy mắt.
"Tôi cứ tưởng cậu chẳng còn mạng mà về cơ, thất vọng quá."
"Ha ha."
Ông già chết bầm!
Lữ Thiến quở trách một lúc mới giải tỏa hết bức xúc, cuối cùng cô cắn răng, nói một cách đau lòng: "Mấy hôm nữa tôi sẽ mua cho cậu một cái di động, đừng để mất liên lạc nữa... tiền mua di động sẽ trừ dần vào tiền lương của cậu."
"Không cần đâu, tôi có di động đây rồi."
Hàn Tiêu lấy cái điện thoại đen sì kia ra.
Cục 13 có nói số điện thoại này không thể cho người khác không nhỉ?
Không nghe không biết, coi như rùa đen tụng kinh đi.
Mắt ông Lữ lóe lên tia sáng kỳ dị, ông lôi Hàn Tiêu ra một góc, cau mày hỏi: "Đây là điện thoại mã hóa của Cục 13 mà, cậu gia nhập Cục 13 rồi hả?"
"Ồ, ông hiểu biết thật đấy."
Hàn Tiêu khen lấy lệ.
"Hừ, nếu đã gia nhập Cục 13 thì còn ở trong nhà tôi học việc làm gì nữa, mau chóng cút đi cho tôi."
"Muốn cút thì ông đi mà cút, dù sao cháu cũng không cút đấy."
"Á à, thằng nhãi ranh này, dám nói chuyện kiểu đấy với ta hả, chẳng lẽ cậu ở lại tiệm này để mưu toan gì khác..."
Ông Lữ tức tới nghiến răng ken két, bỗng mặt ông biến sắc, trợn trừng mắt nhìn Hàn Tiêu rồi gằn lên từng chữ: "Không phải là cậu để ý tới cháu gái tôi đấy chứ hả!"
"Ông hiểu nhầm rồi!"
Bỗng Hàn Tiêu thấy tình hình không ổn.
Sắc mặt ông Lữ biến hóa nhanh như chớp, trong một giây đã trải qua các loại địch ý, trầm tư, thoải mái, hưng phấn, đánh giá, vừa lòng, vui mừng, hiền lành... đủ mọi trạng thái. Quả thực còn thần kỳ hơn diễn viên kịch, ánh mắt như thể nhìn cháu rể của ông làm Hàn Tiêu rợn hết cả gai ốc.
Từ từ nào, kịch bản không phải như thế này!
"Tiểu Hàn này, Tiểu Thiến nhà tôi cũng không còn nhỏ nữa, hay là... cậu tới đi?"
Mặt Hàn Tiêu cứng đờ: "Ông Lữ, tục ngữ nói đúng lắm, dưa hái xanh không ngọt đâu."
"Không nhanh tay thì một miếng cũng chẳng có. Thằng con xui xẻo của tôi chỉ có thành tựu duy nhất ấy là sinh cho tôi một đứa cháu gái này. Nhà chúng ta cần người kéo dài hương hỏa, cậu cố lên, ráng làm cho chắt trai của tôi ra đời sớm chút đi thôi."
Ai muốn cùng ông là "nhà chúng ta" chứ, ông đừng có lôi kéo quan hệ với tôi!
"Ha ha, người trẻ tuổi yêu đương nên mạnh mẽ vào, sao có thể cứ chậm rì rì được, tôi chỉ giúp cậu tới đây được thôi."
Ông Lữ vỗ vai Hàn Tiêu, bày vẻ mặt sâu không lường được rồi mới chậm rãi bỏ đi, để lại mình Hàn Tiêu đần thối ra.
Ông lão trông chờ được bế chắt trai quả thực quá đáng sợ!
Hàn Tiêu vừa quay người đã thấy Lữ Thiến đứng sau lưng mình từ bao giờ, đôi mắt to tròn như thể vắt ra nước nhìn anh chằm chằm, cô chẳng hề nói một lời nào cả.
"Nếu tôi nói tất cả chỉ là hiểu lầm thôi thì chị có tin không?"
"Hư hỏng, xấu xa."
Lữ Thiến ôm đôi má nóng bừng, quay người chạy rầm rập lên lầu.
Haizz, xem ra là không tin rồi.
Hàn Tiêu cảm thấy thốn thốn, anh giơ tay tự đập đầu mình một cái.
Hôm nay đúng là kỳ quặc quá thể.
...
Mấy hôm nay La Huyền cứ đứng ngồi không yên, chỉ sợ Hàn Tiêu gia nhập phòng hậu cần sẽ làm ảnh hưởng tới địa vị của y.
Rốt cuộc La Huyền không nhịn được nữa mới tìm trưởng phòng để hỏi thăm lai lịch của Hàn Tiêu.
"Thông tin cụ thể của cậu ta là cơ mật."
Trưởng phòng hậu cần là một người đàn ông bụng phệ, trên mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười xã giao, ông ta nhìn quanh không thấy có ai mới nhỏ giọng bảo: "Tôi chỉ có thể cho cậu biết là cậu ta gia nhập Cục 13 rồi thôi."
La Huyền có cảm giác tim mình đập lỡ mất một nhịp, y vội vàng hỏi lại: "Cậu ta sẽ gia nhập phòng hậu cần hay phòng nghiên cứu thế?"
Nếu gia nhập phòng hậu cần thì y mới có thể chèn ép đối phương, nhưng nếu là phòng nghiên cứu thì ngoài tầm tay của y mất rồi.
Trưởng phòng hậu cần lắc đầu: "Đều không phải, cậu ta được tuyển vào phòng hành động bí mật, mấy hôm nữa sẽ đến nhận việc."
La Huyền bị tin bất ngờ này làm cho ngây người.
Người ta căn bản chẳng đến phòng hậu cần chơi với mình, thế thì còn chèn ép cái quái gì nữa chứ!
Y tận tụy làm việc mấy năm trời mà còn chưa đủ tư cách gia nhập phòng hành động bí mật kia, thế nhưng cái tên đồng nghiệp bí ẩn khiến y kinh ngạc từ ngày đầu tiên vào cục đã được tuyển thẳng sang đó. Y vẫn luôn mơ ước một suất vào phòng hành động bí mật, lại chẳng ngờ bị người khác nhanh tay nẫng mất, La Huyền gần như muốn nổ tung rồi.
Thế này không công bằng!
...
Một tuần sau sự kiện nổ súng tại trạm phế liệu Crow, các đại ca của sáu khu còn lại trong Tây Đô tổ chức một cuộc gặp mặt, thảo luận chuyện lớn xảy ra gần đây - ấy là khu Bảy đã mất người kiểm soát, Ly Miêu hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Mấy vị đại ca khác dùng đủ loại thủ đoạn mới tìm được chút tin tức vụn vặt. Sự biến mất của Ly Miêu chẳng ngờ lại có liên quan tới đơn vị quyền lực như Cục 13. Cả đám lập tức đều sợ hết hồn.
Rốt cuộc Ly Miêu đã làm gì mới trêu phải con quái vật lớn này đây?
Đại ca khu Hai gần như là người đứng đầu ở đây, đồng thời cũng là người khởi xướng cuộc gặp mặt lần này, nặng nề mở miệng: "Ly Miêu mất tích, do chọc phải người không nên chọc, phỏng chừng sẽ không còn được gặp lại y nữa đâu."
Mấy vị đang ngồi đều có cảm giác thương cảm, đừng tưởng họ ở ngoài hô mưa gọi gió mà lầm. Thực ra ai cũng biết Cục 13 lúc nào cũng có thể khiến bất cứ ai đang ngồi đây vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. Thế lực ngầm của họ căn bản còn chẳng đủ sức tạo ra chút gợn sóng ấy chứ.
Chung quy, Tây Đô vẫn là thủ phủ của một quốc gia. Bọn họ trông có vẻ oai phong thế nhưng thật ra lại chỉ là mấy con chuột kiếm chác chút cơm thừa canh cặn trong góc phòng âm u. Thậm chí, bọn họ còn chẳng bằng những lái buôn súng ống đạn dược và tin tình báo trong khu xóm nghèo. Người ta đều có chống lưng vững chắc còn đám đại ca xã hội đen bọn họ cùng lắm chỉ là công cụ trong tay các quan chức cao cấp ở Tinh Long mà thôi. Đợi khi nào mấy người đó dùng chán rồi thì chỉ cần một câu là đủ đưa họ vào chỗ chết.
"Ai sẽ tiếp nhận địa bàn khu Bảy đây."
Các vị đại ca đều quay sang nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Nói tới tiếp nhận địa bàn thì phải có một cuộc phân chia lợi ích mới, nhưng không có ai mở miệng không phải vì không ai ham địa bàn của Ly Miêu. Mà thật ra, dưới tình cảnh này, khu Bảy trong mắt họ đã trở thành đầm rồng hang hổ, chẳng ai biết được liệu mình có gặp phải chuyện Ly Miêu từng gặp hay không đây.
Đại ca khu Hai nhìn quanh một vòng rồi trầm giọng hỏi: "Không ai muốn tiếp nhận sao?"
Tất cả đều lặng im.
"Được, vậy để người mới lên đi." Đại ca khu Hai bình tĩnh nói.
Địa bàn xám của khu Bảy mất đi người cầm quyền đương nhiên sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu, một số "người thông minh" vốn bị Ly Miêu đè đầu cưỡi cổ sẽ trông thấy cơ hội trèo lên bậc thang này.
Nhưng đây không phải lý do khiến các vị đại ca nguyện ý cho người mới cơ hội, mà bởi họ đều lạnh nhạt vô tình, muốn một con tốt thí "có dã tâm" đi dò đường cho mình, làm rõ tình cảnh của khu Bảy. Đợi tới lúc đó rồi các vị đại ca mới có thể ra tay, dùng thế lực của mình giải quyết người mới vừa trèo lên, sau đó lại phân phối khu Bảy một lần nữa.
Cái bánh lợi ích thiếu một người chia phần đương nhiên là chuyện tốt, họ sẽ không thật sự cho phép có một vị đại ca mới ngang hàng với mình xuất hiện.
...
Hàn Tiêu an phận ở tiệm sửa chữa được vài ngày, cuối cùng quấy rầy đủ kiểu mới xin ứng trước được lương tháng đầu, sau đó dùng tiền đặt mua một đống nguyên vật liệu của Cục 13.
Lúc này một viên đạn màu đỏ sậm nằm trong lòng bàn tay Hàn Tiêu, đầu đạn có khắc hoa văn hình ngọn lửa.
[Đạn lửa: sau khi bắn trúng mục tiêu có thể bắt đầu bùng cháy trong phạm vi bán kính 3 mét, tạo thành tổn thương do cháy kéo dài.]
Giới thiệu rất đơn giản nhưng Hàn Tiêu biết hiệu quả thực tế còn mạnh hơn thế nhiều.
Nguyên lý cơ bản của viên đạn lửa này là bổ sung một loại khí dính dễ bắt lửa vào đầu đạn. Điều kiện đơn giản hơn làm đạn dược bình thường nhiều, thậm chí có thể tự bùng lên mà không cần vật liệu dẫn cháy thông thường. Loại khí này được thu thập thông qua các phản ứng hóa học, sau đó trộn lẫn với một loại khí trơ theo tỷ lệ thích hợp để không bùng lên, rồi lấy nó làm chất gây cháy. Thứ này khó bị ăn cắp hơn những chất gây cháy dạng lỏng hay dạng bột rất nhiều. Một khi đầu đạn bị mở ra, dù trong môi trường chân không nó cũng có thể lập tức bốc cháy, tính bảo mật cực kỳ cao.
Phương pháp tinh luyện khí thể có ghi rõ từng bước trên bản vẽ, anh vẫn chưa học xong kỹ năng "Sinh hóa cơ bản" của nhánh năng lượng nên không hiểu nguyên lý hoạt động của nó cho lắm, có điều cứ làm theo đúng hướng dẫn là được rồi.
Đạn lửa có thể chế tạo đủ mọi đường kính, từ viên đạn dùng cho súng lục đến súng bắn tỉa. Hơn nữa cực kỳ thực dụng, nguồn tiêu thụ cũng lớn. Mấy hôm nay anh dành thời gian chế tạo mấy chục viên đạn này.
Hàn Tiêu nhân tiện dùng thép tốt tạo ra một con dao gấp nặng 5,3 pound, dài 0.65 mét, sau khi gấp lại chuôi dao chỉ còn 0.12 mét, lực công kích khi cận chiến là 13 – 19. Con dao đen bóng, trên thân chia làm từng đoạn gấp, mũi dao là một góc vuông tựa như dao điêu khắc. Vũ khí cận chiến của game thủ mới này không có quá nhiều tác dụng với anh, nhưng có vẫn còn hơn không.
Kinh nghiệm từ việc chế tạo đạn lửa và dao gấp anh dùng để thăng cấp "Ái lực cơ học" lên Level 4.
Level max của "Ái lực cơ học" là Level 5, còn thiếu 15000 điểm kinh nghiệm nữa. "Bắn tỉa cơ bản" giờ đã Level 8, để lên tới max level còn cần 45000 điểm kinh nghiệm. Có nghĩa là, anh chỉ cần dùng thêm 60000 điểm kinh nghiệm là có thể đạt được thêm hai điểm tiềm năng rồi.
Tri thức nâng cao được mỗi quốc gia nắm giữ coi như trọng điểm bảo mật, một trong những tác dụng chính là dùng để thu hút siêu năng giả cường đại. Hải Lam Tinh chỉ có ba loại tri thức nghề chính là hệ dị năng, hệ võ đạo và hệ cơ giới.
Không có bất cứ hành tinh tân thủ nào đầy đủ cả năm loại tri thức nghề nghiệp chính. Câu hỏi khuynh hướng nghề nghiệp ban đầu mà game thủ trả lời sẽ quyết định việc hệ thống phân phối họ đến loại hình hành tinh tân thủ nào.
Tỷ như hành tinh tân thủ bối cảnh cổ đại mà bạn lại nói muốn chế tạo máy móc, chuyện này có khả thi không hả?
Haizz, đừng nói nữa, đúng là cũng có thể thật đấy.
Nhưng mà bạn chỉ có thể rèn đúc, dung luyện chứ không có máy tiện. Không có thiết bị hỗ trợ thì muốn tạo ra bất cứ thứ gì cũng phải dựa vào tay không, rất mất thời gian, hơn nữa rất nhiều thứ vẫn không thể làm được, nguyên liệu cũng chẳng hoàn thiện, hiệu suất thì thấp đến ứa máu.
Tri thức nâng cao mà Cục 13 nắm giữ vừa hay lại là thứ có thể giúp nhánh vũ trang của hệ cơ giới thăng cấp, chỉ cần mở khóa quyền hạn của nhân viên cấp cao là được, ít nhất cũng phải tới quan hệ "tôn kính" mới có thể, mất quá nhiều thời gian.
Hàn Tiêu thầm nghĩ, nếu anh muốn học được tri thức nâng cao trong thời gian ngắn thì nhất định phải nắm lấy cơ hội, cơ hội thăng cấp của mình hiện đang ở ngay Cục 13 thôi.
Giờ cơ hội vẫn chưa tới, chỉ đành chờ đợi vậy.
Hàn Tiêu cũng không quên đơn hàng trong tiệm sửa chữa, với anh mà nói mấy chuyện này căn bản không thể coi là công việc, làm rất dễ dàng.
Mấy hôm nay Lữ Thiến cứ luôn né tránh anh, cô không dám nhìn thẳng Hàn Tiêu, mới nói được mấy câu đã đỏ mặt chạy mất dạng. Hàn Tiêu thực bất đắc dĩ.
Đều lại ông Lữ gây hiểu lầm!
Ông già hói này còn đứng cười hềnh hệch nữa chứ, có giỏi ông lại đây, tôi cho ông biết tay.
Cảm giác của Lữ Thiến với Hàn Tiêu rất phức tạp, cô không ngừng tự hỏi mình có chán ghét Hàn Tiêu hay không? Đáp án là không hề.
Nhưng cô thích cậu ta sao? Cũng không phải, đó không phải là thích giữa đàn ông và đàn bà, để nói cho chính xác thì ấy là "thưởng thức".
Nhưng nếu chính mình từ chối Hàn Tiêu quá rõ ràng thì liệu trong lúc nóng giận cậu ta có bỏ đi không, Lữ Thiến thật sự tiếc một người trợ thủ tốt (giá rẻ) như vậy.
Cho nên cô vẫn rất rối rắm, cô trốn tránh vì sợ Hàn Tiêu sẽ đòi mình phải trả lời cậu ta. Lòng cô cực hoang mang, nếu lỡ như Hàn Tiêu tỏ tình thì cô phải làm thế nào đây?
Không cần biết lòng Lữ Thiến đang loạn thế nào, điện thoại của Hàn Tiêu vẫn vang lên.
Phùng Quân gửi đến một tin nhắn: "Giấy tờ chứng nhận của cậu đã được duyệt, hôm nay đi nhận việc."
"Cuối cùng cũng đến rồi."
Mắt Hàn Tiêu sáng lên.