Xiềng xích lạnh lẽo khóa chặt tay chân, khung sắt cố định đầu, hai bên có hai dụng cụ dùng để căng mí mắt đề phòng người bị tẩy não sẽ chớp mắt, trước ghế sắt là một màn hình đen với hai chiếc ampli đặt hai bên.
Hàn Tiêu bị trói chặt trên ghế không thể động đậy, anh buộc phải nhìn thẳng vào màn hình đen thui trước mắt.
"Quá trình tẩy não mất bao lâu?"
"Mười hai tiếng."
"Ông ở đây theo dõi cẩn thận vào."
Hella nói xong liền mang người rời đi.
Lâm Duy Hiền nhấn nút khởi động, màn hình sáng lên, những hình thù quỷ quái bắt đầu xuất hiện, nào là hình tam giác, hình tròn rồi những đường gợn sóng liên tục thay đổi không ngừng, màu sắc cũng biến đổi nhanh chóng làm cho thị giác của Hàn Tiêu bị ảnh hưởng mạnh. Anh cảm thấy khó chịu khủng khiếp, đôi ampli kia lúc thì phát những tiếng nhạc êm dịu, khi thì đột ngột chuyển sang thứ nhạc gắt tai, sự xung đột này làm Hàn Tiêu không thoải mái, anh muốn nhắm mắt nhưng bị dụng cụ giữ mi mắt kéo lại, con ngươi anh dần đỏ ngầu, vừa mỏi lại vừa đau.
Khó chịu kinh khủng!
Đây là biện pháp tẩy não khá thô sơ. Đại não giống như một thứ máy móc tinh vi, vậy nên nguyên lý cơ bản của việc tẩy não là dùng những xung đột liên tiếp về thị giác lẫn thính giác làm tư duy hỗn loạn, sau đó thiết lập và khắc "Dấu ấn tư tưởng". Mặc dù cách làm này đơn sơ nhưng nó có ưu điểm sẽ không khiến đại não tổn thương quá lớn. Trong mắt Lâm Duy Hiền thì đại não của Hàn Tiêu có giá trị cực kỳ lớn, chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Ánh mắt tham lam của ông ta khiến Hàn Tiêu điên tiết, nó y hệt như ánh mắt của gã đồ tể khi nhìn một con lợn nái và tự hỏi xem miếng thịt nào sẽ là miếng thịt ngon nhất.
Hàn Tiêu đang có bốn điểm thuộc tính tự do, sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định tăng thêm hai điểm vào trí lực để nâng điểm số này lên bảy, còn hai điểm tự do khác thì giữ lại đề phòng các trường hợp cần kíp sau này.
[Bạn gặp phải quá trình tẩy não (cấp thấp), đang tiến hành thẩm định tinh thần... Trí lực bảy điểm, tinh thần bền dẻo cấp thấp +3... Thẩm định thông qua, bạn được miễn tẩy não lần này.]
Cảm giác buồn nôn dần dần biến mất, Hàn Tiêu cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Lâm Duy Hiền đang lầm bầm phàn nàn về việc Hella vứt việc tẩy não phiền chán này cho mình. Nhưng ông ta hoàn toàn không hay biết, ngay trước mắt mình, Hàn Tiêu đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của quá trình tẩy não.
Sau khi thẩm định cuối cùng kết thúc, Hàn Tiêu đã vượt qua mười hai giờ đồng hồ giày vò với cái lưng đau nhức và đôi mắt khô rát.
Lâm Duy Hiền căn đúng giờ, tắt thiết bị tẩy não. Ngay lập tức, Hàn Tiêu thấy mình như thể được tái sinh.
Hella lại tới một lần nữa, thủ lĩnh đã giao cho cô ta nhiệm vụ phải đích thân đưa Hàn Tiêu đi tẩy não, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Những xiềng xích trói buộc trên người Hàn Tiêu được Hella cởi bỏ, mấy chỗ bị trói trên người đều đã tím bầm, nhưng kể cả có đau đớn thế nào Hàn Tiêu vẫn không cúi đầu nhìn, anh phải làm ra vẻ đã bị tẩy não, phải duy trì ánh mắt đờ đẫn, lúc nào cũng nhìn thẳng về phía trước.
Hella đột ngột xoay người áp sát Hàn Tiêu, khuôn mặt họ chỉ cách nhau có mười centimét, hơi thở nóng ẩm của cô ta phả lên môi anh nhưng trong đầu anh tuyệt đối không hề có bất cứ ý đồ xấu xa nào. Thôi đi, đang lúc nguy hiểm thế này ai mà dám rục rịch gì.
Mùi nước hoa phụ nữ nồng đậm xộc thẳng vào mũi khiến mũi anh ngưa ngứa, khó khăn lắm anh mới kìm được cơn hắt xì của mình.
Hella lên tiếng, giọng nhẹ nhàng và chậm rãi như mang theo cảm giác thôi miên: "Mi là ai?"
Chà... Sau khi bị tẩy não, thường người ta sẽ bị tiêm nhiễm một thân phận đã được chuẩn bị từ trước, vậy nên khi đối mặt với câu hỏi không thể xác định được thì phản ứng tốt nhất chính là im lặng. Hàn Tiêu điều khiển cơ mặt ra vẻ mất hồn mất vía, mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của Hella.
Cái khác thì không biết chứ diễn mặt đơ thì Hàn Tiêu rất tự tin.
Tiếng nói nỉ non và hơi thở nóng bỏng của Hella truyền vào tai anh, những lọn tóc quăn màu rượu vang sượt qua cổ anh ngưa ngứa, anh có thể thấy cổ áo đồng phục của cô ta đang rộng mở, một mảng da thịt trắng như tuyết làm lóa mắt anh. Lòng Hàn Tiêu vẫn bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng, vững vàng chẳng khác chi núi thánh. Thương Sơn có giếng tên là Không, Tùng Hải có đảo gọi là Phong, đùa à, người đã xem cả trăm lần "Anh em Hồ Lô" như tôi há lại trúng mỹ nhân kế của cô?
"Từ hôm nay trở đi, tên gọi của mi là Số 0, tổ chức Manh Nha là nhà của mi, là Tổ quốc của mi, là nơi mi nguyện kính dâng hết thảy linh hồn, mi phải trung thành tuyệt đối với tổ chức, bất cứ điều gì mi làm đều phải dựa trên lợi ích của tổ chức, mi không thể giấu giếm bất cứ chuyện gì, không thể thực hiện những hành vi gây tổn hại tới lợi ích của tổ chức, ý nghĩa cuộc sống của mi chính là chấp hành theo mệnh lệnh của tổ chức, luôn sẵn sàng cống hiến sinh mệnh vì tổ chức!"
Lâm Duy Hiền cười khẩy, bổ sung thêm: "Mi sinh ra là người của tổ chức, chết đi là ma của tổ chức, dù có mang mi ra làm mẫu vật xét nghiệm thì mi cũng chỉ có thể phục tùng!"
Hella hỏi lại lần nữa: "Mi là ai?"
Khác với lần trước, lần này chính là câu hỏi để xác định quá trình tẩy não có thành công hay không. Hàn Tiêu suy nghĩ một lát, anh không trả lời ngay.
Hella nhíu mày, cô ta quay về phía Lâm Duy Hiền, nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh như băng.
Lâm Duy Hiền lầm bầm: "Tôi luôn tuân thủ theo đúng quy trình tẩy não, sẽ không xảy ra sai lầm đâu."
Đúng lúc này, Hàn Tiêu cuối cùng cũng chịu mở miệng, anh cố ý kéo dài giọng để nghe giống như một kẻ có phản ứng chậm chạp: "Tôi là Số 0..."
Mắt Lâm Duy Hiền sáng lên vì đã nghĩ ra lời giải thích: "Dung dịch Valkyrie tăng cường năng lực học tập của Số 0, nhưng di chứng có thể là làm giảm khả năng giao tiếp và tình cảm."
Nhớ tới biểu hiện chuyên chú vào sách vở của Số 0 trước đó, Hella cảm thấy đúng là Hàn Tiêu thực sự rất chậm chạp với sự thay đổi tình hình xung quanh, vì thế cô ta không khỏi tin vào cách lý giải này: "Xem ra thí nghiệm cũng không hoàn hảo nhỉ."
Lâm Duy Hiền cười nhạo: "Cô sai rồi, đây mới là hiệu quả hoàn hảo nhất, một con tốt thí thì cần tình cảm làm gì cơ chứ?"
"... Dẫn hắn đi nghỉ, tôi đi xin chỉ thị của thủ lĩnh."
Tạm thời an toàn rồi! Hàn Tiêu coi như có thể thở phào một hơi. Lúc đang bị tẩy não, anh đã suy nghĩ rất kỹ về việc phải làm cho chúng nghĩ rằng anh phản ứng chậm chạp, điều này có thể làm giảm sự cảnh giác của kẻ địch.
"Dù vị trí xuyên qua không tốt lắm nhưng cũng may là thời gian không quá tệ."
Thí nghiệm Valkyrie mà Hàn Tiêu trải qua chỉ là phiên bản ban đầu của kế hoạch chiến sĩ siêu cấp mà thôi, lúc này họ chưa nghiên cứu ra chip mini tự phát nổ để khống chế lòng trung thành của vật thí nghiệm, nếu xuyên vào lúc đó, anh cảm thấy có khi thà tự tử sớm còn đỡ khổ hơn.
Cuối cùng thì nữ thần may mắn cũng đứng về phía mình rồi!
...
Hella kết nối với một dãy số đã được mã hóa: "Thưa thủ lĩnh, tình hình của Số 0 đã ổn định."
Từ chiếc điện thoại di động vọng ra một giọng đàn ông khàn khàn: "Việc tẩy não đã hoàn thành chưa?"
"Tôi tự chỉ huy, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu, ngài có sắp xếp gì với Số 0 không?
"Mục đích của thí nghiệm Valkyrie là bồi dưỡng chiến sĩ, vậy huấn luyện hắn đi."
Hella không đưa ra bất cứ ý kiến nào, nếu thủ lĩnh đã sắp xếp như vậy thì cô ta chẳng có ý kiến khác.
"Em gái tôi sao rồi?"
"Hừ, giao dịch của chúng ta không phải là như vậy."
Giọng đàn ông có vẻ trêu tức: "Tôi cho cô quyền đi thăm hai tháng một lần, nhưng đừng quá trớn."
Mu bàn tay trắng nõn của Hella căng lên những sợi gân xanh, sắc mặt cô ta cũng trầm xuống.
Giọng đàn ông cười khàn đục, tiếng nói như giấy ráp bị ma sát phát ra tiếng sàn sạt chói tai, sau đó gã cúp máy.
...
Kiến trúc của phòng thí nghiệm Valkyrie chủ yếu được sơn màu trắng, vì nó nằm dưới lòng đất nên không khí rất ngột ngạt, ánh mắt những tên cảnh vệ đi qua đi lại thì lạnh như dao.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Hàn Tiêu được đưa tới một sân huấn luyện khép kín, Hella đã ở đó chờ anh từ trước.
Anh không biết tổ chức Manh Nha sẽ có sắp xếp gì cho mình nhưng cũng đoán họ sẽ không bỏ qua "Năng lực học tập" mà anh có, chắc chắn anh sẽ có khả năng đạt được rất nhiều cơ hội tăng thêm kinh nghiệm về kỹ thuật máy móc.
Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không thể trốn thoát khỏi căn cứ được canh phòng cẩn mật nhường này, Hàn Tiêu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trường kỳ kháng chiến.
"Số 0, từ hôm nay trở đi, ngày nào mi cũng phải học chiến đấu và tập luyện bắn tỉa."
Hella ném một bộ đồ bảo hộ cho Hàn Tiêu: "Mặc vào."
Xem ra sắp bắt đầu đấu tập, Hàn Tiêu mau chóng mặc đồ bảo hộ vào.
Hella xoay chân, giày chiến đấu cao cấp ma sát với mặt đất tạo thành thứ tiếng động chói tai, một sức bật vô cùng lớn bùng nổ, chỉ trong chớp mắt, cô ta đã vượt qua khoảng cách năm mét vọt tới trước mặt Hàn Tiêu, đôi chân dài trong bộ đồ chiến đấu bó sát mang theo tiếng gió rít lao tới mãnh liệt chẳng khác nào một chiếc roi da.
Ầm!
Tốc độ nhanh quá!
Mắt Hàn Tiêu hoa lên rồi nhận nguyên một cú đá của Hella, dù mặc đồ bảo hộ nhưng xương ngực anh vẫn vang lên tiếng răng rắc. Sắc mặt Hàn Tiêu trắng bệch, anh lùi về sau vài chục bước rồi ôm ngực ho khùng khục.
Không hổ là siêu năng giả, dù không sử dụng hết sức mạnh thì vẫn nhanh hơn gấp bội so với người thường.
Hella thản nhiên lên tiếng: "Cho mi ba mươi giây nghỉ ngơi, tiếp tục."
Huấn luyện chiến đấu rất thô bạo, không hề nói chuyện mà chỉ đánh không ngừng nghỉ. Sau hai tiếng, Hàn Tiêu đã hoàn toàn kiệt sức, người thì đau ê ẩm, anh thực sự nghi ngờ người phụ nữ này đam mê ngược đãi người khác, hay mấy người phụ nữ thích ăn mặc kiểu nữ vương đều thích phong cách như vậy?
[Hella (Level 30) đang truyền thụ chiến đấu cơ bản cho bạn, tiến độ hiện tại đạt 5%.]
Huấn luyện xong, Hella chẳng nói chẳng rằng đã quay lưng bỏ đi.
Một người đàn ông vạm vỡ bước tới lôi Hàn Tiêu giờ đã nhũn như bún sang khu huấn luyện bắn tỉa bên cạnh.
"Ta là Barota, huấn luyện viên bắn tỉa của mi, đồng thời cũng là phó quản lý khu căn cứ này." Người đàn ông khôi ngô kia tự giới thiệu.
Trông hắn ta có vẻ rất hung ác, trên trán có một vết sẹo dữ tợn, đôi mắt xếch sắc lạnh như dao. Hắn ta nhét một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 vào tay Hàn Tiêu, nói: "Bên trong có mười viên đạn, bắn trúng đầu tất cả bia ngắm cho ta."
Hàn Tiêu sững người, bia ngắm hình người cách xa anh tới hơn ba mươi mét, chúng di chuyển không theo bất cứ quy tắc nào. Mới chỉ bắt đầu mà độ khó đã cao như thế này, anh lại chẳng có bất kỳ kỹ năng nào về bắn tỉa, chính xác là một con gà con chưa bao giờ tiếp xúc với súng ống, bắn trúng được bia đã coi như chó ngáp phải ruồi. Thế mà còn đòi tất cả các phát đạn đều trúng đầu? Vận động viên bắn súng vô địch Olympic mới làm được ấy!
Hàn Tiêu đành phải nâng khẩu súng lên bằng cánh tay đau nhức, sau đó bóp cò, phản lực chấn động khiến cổ tay anh tê rần.
Pằng pằng pằng!
Bắn xong mười phát, Hàn Tiêu liếc nhìn bảng điện tử ghi điểm bên cạnh, hiển nhiên là thiếu điểm rồi.
Sau lưng bỗng nhói đau vì bị vật sắc nhọn chém trúng, Hàn Tiêu run rẩy, cố hết sức mới không kêu thành tiếng. Quay lại nhìn thì thấy Barota đang chơi đùa với một con dao găm đen nhánh, hắn ta thè lưỡi ra liếm láp máu trên mũi dao, vẻ mặt hưng phấn bệnh hoạn. Barota cười lạnh: "Tiếp tục đi, không đạt yêu cầu thì ta sẽ cho ngươi một dao, để xem hôm nay ngươi phải đổ bao nhiêu máu."
"Đồ điên!"
Hàn Tiêu nổi khùng, anh duỗi tay ra sờ sau lưng, bàn tay anh lúc này ướt đẫm máu.
Phía bên kia bức tường của sân tập bắn là mặt kính, phía sau kính có một căn phòng giám thị, Hella và Lâm Duy Hiền đang ở trong phòng quan sát cảnh này.
Lâm Duy Hiền lắc đầu: "Vật thí nghiệm quý giá nhường ấy mà Barota không biết trân trọng gì hết, hay là để tôi đưa hắn đi giải phẫu nghiên cứu cho rồi."
Trong mắt Hella ánh lên vẻ chán ghét nhưng cũng lập tức biến mất, cô ta nhìn sang Lâm Duy Hiền: "Tổ chức sẽ không đồng ý với yêu cầu của ông đâu."
Lâm Duy Hiền cười lạnh: "Chờ tổ chức vắt kiệt giá trị sử dụng của hắn rồi thì họ cũng sẽ đưa hắn lên bàn thí nghiệm của tôi thôi, tôi là người sáng tạo ra hắn, hắn chính là vật sở hữu cá nhân của tôi!"
Hella hiểu những gì Lâm Duy Hiền nói đều là sự thật, đây cũng chính là phong cách làm việc của tổ chức, vậy nên cô ta không nói thêm gì nữa.
Trong mắt tổ chức, Hàn Tiêu chỉ là một công cụ, thậm chí hắn còn chẳng thể được coi là "Người" nữa.
...
[Barota (Level 15) đang truyền thụ phương pháp bắn tỉa cơ bản cho bạn, tiến độ hiện tại đạt 5%! Nghề đặc công mở khóa, tiến độ 1%.]
Cánh tay lại bị chém một nhát, nhát dao không sâu nhưng trên người Hàn Tiêu giờ đã có tới mười mấy nhát, quần áo đã thấm ướt máu.
Barota híp mắt với vẻ mặt đầy hưởng thụ nhìn Hàn Tiêu dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không hé răng một tiếng. Hắn ta rất thích cảm giác lưỡi dao chém vào da thịt và mùi máu, máu tươi như đóa hoa đỏ nở rộ chính là cảnh tượng đẹp nhất trong mắt hắn ta.
"Sao mi không kêu lên nhỉ?"
Barota vuốt ve dao găm, giọng điệu say mê: "Không biết kêu thì chẳng phải một thứ đồ chơi đạt chuẩn."
Đồ biến thái chết bầm!
Hàn Tiêu hít sâu, anh thực sự muốn đấm vào nụ cười bệnh hoạn của tên Barota này, thế nhưng anh hiểu hành động lỗ mãng như vậy sẽ mang tới kết quả không hay ho gì. Cũng giống như mấy đứa trong LOL đã ăn hành mà còn ngu ngốc xông lên cứng đối cứng với kẻ địch để càng bị đánh cho thê thảm hơn.
Cách làm chính xác là kêu gọi cả team đi rừng, sau đó kéo nguyên team cùng phế, mọi người vui vẻ cãi vã rồi gõ gg* trong tiếng chuyện trò cười nói rộn ràng, như vậy chẳng phải đỡ mất thêm một mạng trong ván game đó hay sao.
* GG: có nghĩa là goodgame, về sau còn có thêm nghĩa là đầu hàng, nhận thua.
Với tính cách khi còn trẻ của Hàn Tiêu, chắc chắn anh sẽ lao lên tát hai phát rồi mắng xối xả vào mặt tên kia, nhưng bây giờ anh không thể hồi sinh như game thủ, biết làm sao được? Đành phải giống như một người cha nhân từ mà tha thứ cho hắn ta thôi.
"Mày cứ cười cho đã đi, về sau sẽ có lúc mày khóc kêu cha gọi mẹ cho xem..."
Hàn Tiêu cắn răng, không phải vì giận mà vì đau đớn.