Gió đêm lạnh như băng thổi qua cửa sổ, tiếng máy tiện ong ong tràn ngập trong tai hơi ồn ào, Hàn Tiêu tùy tiện tán gẫu với Lữ Thiến.
"Cửa hàng của cô hoạt động cũng lâu rồi nhỉ, chuyện làm ăn tốt không?"
Lữ Thiến buộc gọn mái tóc dài, lúc này đang đeo mặt nạ cúi đầu hàn kim loại, nghe thế cô đáp mà không ngẩng lên: "Vị trí hẻo lánh quá nên việc làm ăn cũng không được tốt lắm."
"Lúc tôi vào trông cô đang bận lắm mà."
Lữ Thiến lắc đầu: "Trong tiệm chỉ có mình tôi, còn nhiều đơn hàng tồn đọng nên lúc nào cũng có việc ấy mà."
"Cô không tuyển người giúp à?"
Lữ Thiến khựng lại một chút, nhẹ giọng thở dài rồi đáp: "Có chứ, nhưng đi rồi."
"Có lẽ do lương thấp quá." Hàn Tiêu tặc lưỡi rồi lắc đầu.
"Lẽ nào lại vì thế?" Giọng Lữ Thiến đầy vẻ nghi ngờ.
Cô chỉ là một người bình thường nên không biết những tin tức tình báo lớn, chuyện năm đó Hàn Tiêu đi mà không chào vẫn luôn canh cánh trong lòng cô mãi.