Căn cứ tổng bộ thật tĩnh lặng, trông nó chẳng khác nào một dãy núi đen bị bao phủ bởi sự yên ắng như tờ, khắp nơi là những xe chở hàng không người bị vứt bỏ chỏng chơ, mùi xăng dầu và khói lửa quện vào nhau tạo thành một thứ hương vị rất gay mũi. Sau khe hở từ những chiếc cửa sổ của các tòa nhà là vô số những đôi mắt đờ đẫn và mê mang, tất cả những chiến sĩ còn sống sót đang trốn trong đó. Bầu không khí sầu thảm bao trùm khắp nơi.
Mặc dù đã không còn nhìn thấy quân đội bao vây của sáu nước từ phía đường chân trời nhưng ai ở đây cũng biết có vô số tên lửa đạn đạo đang nhắm thẳng vào khu căn cứ, lúc nào chúng cũng có thể dội xuống đầu họ, biến nơi này thành biển lửa, đốt cháy tất cả, thiêu rụi tất cả.
Không một ai biết được vận mệnh tương lai sẽ ra sao.
Tất cả đều sẽ được quyết định bằng biện pháp cuối cùng của Manh Nha, đầu hàng có lẽ sẽ mang lại một tia hy vọng mong manh.
Dù sao không phải ai cũng là kẻ thấy chết không sờn.