Tối đen, ẩm ướt.
Mùi hôi tràn ngập khắp nơi, không khí lạnh lẽo xâm nhập vào tận xương cốt.
Trong hang động giơ tay không thấy được năm ngón, cơ thể nhỏ bé như con thú non cuộn mình lại, khe khẽ run rẩy.
Aurora dè dặt xé một gói bánh quy quân dụng, động tác rất chậm, xé một tí lại ngừng, chỉ lo gây ra tiếng động sẽ khiến kẻ địch tìm tới. Mở nắp gói bánh xong cô bé chậm rãi cắn miếng bánh quy cứng như đá, rất lâu mới ăn xong.
Trên thực tế, tiếng động nhỏ như vậy sẽ không truyền ra ngoài hang, nhưng cô bé vẫn luôn nhớ kỹ lời Hàn Tiêu dặn, không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào.
"Đã là bữa thứ mười ba..." Aurora thầm nghĩ.
Trong hang này không rõ thời gian trôi qua, đói bụng lại ăn, cô bé chỉ có thể dựa vào số lần ăn cơm mà phán đoán thời gian.
Một đôi mắt sáng ngời giấu trong bóng tối, vẫn luôn nhìn về phía cửa hang.
Trong hang chỉ có một đống vật tư, tiếng thở và tiếng tim đập, cùng chờ đợi ánh sáng không thể nhìn thấy...
...