"Chết đi!"
Số 1 nhe răng cười, lái xe tiến thẳng tới vị trí của Hàn Tiêu.
Không ai để ý giữa hai cái cây trước mặt đang cột một sợi dây thừng, mà giữa dây thừng lại treo một chuỗi lựu đạn.
Xe chống đạn lao nhanh tới, dây thừng bị kéo căng khiến hai cái cây cong lại như muốn bật cả gốc, chiếc xe cũng vì thế mà khựng lại, người trên xe nghiêng ngả đổ nhào vào nhau.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì lựu đạn đã ầm ầm nổ tung, ánh lửa bốc lên tới tận trời, cửa kính xe chống đạn bị vụ nổ phá vỡ thành từng mảnh như bông tuyết.
Nếu đã phục kích thì sao Hàn Tiêu có thể không chuẩn bị sẵn sàng được chứ. Anh đã dùng một sợi dây thừng thô to và mấy quả lựu đạn bố trí một chiếc bẫy đơn giản cho kẻ địch.
Trong nháy mắt vụ nổ xảy ra, Hàn Tiêu đã bỏ kính nhìn đêm xuống, ánh lửa đốt sáng cả đêm đen, mắt thường cũng thấy rõ được. Anh không chần chừ, lập tức nổ súng bắn thẳng vào kính chắn gió, sức giật từ báng súng truyền đến bả vai, với sức của anh mà vai cũng hơi run lên vì lực phản chấn, điều đó đủ để thấy uy lực của súng trường quân dụng đúng là không thể coi thường.
Đoàng!
Từng phát đạn ngắm trúng kính chắn gió, vết rách nhanh chóng lan ra, mục tiêu chính là kẻ cầm vô lăng.
Số 1 nghiến răng, y kéo tên đội viên ngồi bên ghế phụ lái sang che chắn cho mình, ngay sau đó kính xe ầm ầm vỡ vụn, viên đạn xuyên qua cửa kính đánh thủng đầu kẻ chết thay, óc lẫn máu văng đầy mặt Số 1, tanh hôi không thể tả.
"Bỏ xe lại!"
Các đội viên còn lại vội vàng hành động, sống chết đã cận kề, Số 1 không còn quan tâm đến tầm bắn nữa, súng tiểu liên hướng về phía Hàn Tiêu nơi phương xa không ngừng nã đạn, những người khác cũng mau chóng học theo.
Hàn Tiêu tạm dừng công kích, cúi thấp người tránh né, đồng thời thay đổi một băng đạn.
Viên đạn gào thét lướt qua đỉnh đầu anh, lòng anh hiểu lúc này đối phương đã rối loạn rồi, sau khi bắn hết một băng đạn thì phía kẻ địch sẽ phải thay đạn mới, lúc đó chúng chính là lũ dê béo mặc anh làm thịt.
Rất nhanh sau đó các đội viên tổ thí nghiệm được nếm trải hậu quả của hành động ngu ngốc vừa rồi, ngay khi chúng bắn hết đạn thì tiếng súng đoạt mệnh như hồi chuông tử thần lại vang lên lần thứ hai!
Một súng lại tiếp một súng.
Chính xác mà trí mạng.
Pằng! Pằng!
Tiếng súng bắn nhịp nhàng có tiết tấu, mang tới mỹ cảm khó mà diễn tả, khiến ai nấy đều liên tưởng tới một thứ máy móc hết sức tinh vi.
Kẻ địch bị anh bắn trúng đầu từng tên một, Hàn Tiêu cố ý tránh Số 1, để y sống đến tận cuối cùng.
Nhìn đồng đội xung quanh lần lượt ngã xuống, Số 1 tức đến run người, y giơ súng điên cuồng bắn phá, vừa bắn vừa gầm lên: "Rốt cuộc mày là ai! Mau cút ra đây cho tao!"
Y vốn tràn đầy tự tin với tiểu đội vật thí nghiệm của mình, thế nhưng vừa chiến đấu trận đầu tiên đã gặp phải tổn thất thảm trọng thế này, tất cả kiêu ngạo trong lòng y đều bị đánh nát.
Cạch cạch cạch...
Băng đạn của Số 1 lần thứ hai trống rỗng, y giận dữ gào thét: "Đi ra đây cho tao!"
Hàn Tiêu lạnh lùng xuất hiện.
Hai mắt Số 1 trợn trừng lên, không dám tin vào những gì mình thấy: "Sao lại là mày chứ!"
Trong suy nghĩ của y thì một khi Hàn Tiêu đã trốn khỏi căn cứ, chắc chắn sẽ lẩn tránh như chó nhà có tang, dẫu y có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến cảnh Hàn Tiêu lại dám tập kích cả truy binh thế này.
Trước đây Số 1 vẫn hoài nghi chiến tích khi chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm Valkyrie của Hàn Tiêu, nhưng giờ thì y cũng biết mình sai rồi, hơn nữa còn là một sai lầm chết người.
Số 0 quả thực mạnh hơn y nhiều lắm.
Phát hiện này phút chốc dấy lên ngọn lửa ghen tị trong lòng Số 1.
"Tao mới là ưu tú nhất, mày cùng lắm chỉ là đồ thí nghiệm thất bại mà thôi! Thứ bỏ đi!"
Thù mới hận cũ dồn nén trong lòng, Số 1 mất đi lý trí, y rút súng ngắn định tấn công nhưng Hàn Tiêu đã nâng súng ngắm bắn thẳng vào cánh tay phải của y, giờ vạch máu của y chỉ còn lại một con số mỏng manh.
Máu thịt bay tung tóe.
Số 1 ngơ ngác nhìn cánh tay bị bắn cụt, ngỡ ngàng ngây ra.
Hàn Tiêu lần thứ hai nổ súng bắn nát chân Số 1, y ngã nhào xuống đất. Lúc này Hàn Tiêu mới chậm rãi thay đổi băng đạn, sau đó lại bắn thẳng vào bên chân vẫn còn lành lặn của Số 1.
Số 1 bị ghim trên mặt đất không thể động đậy nhưng ánh mắt hung ác vẫn nhìn chằm chằm Hàn Tiêu, trong đôi mắt ấy tràn ngập hận thù.
"Số 0!!!"
Giọng điệu khàn đặc tru tréo lên, tựa như dã thú bị thương.
"Ồn quá."
Hàn Tiêu bước nhanh tới.
Anh đá mạnh chân, đánh gãy hàm dưới của Số 1.
"Có biết vì sao tao để mày sống đến cuối không? Vì tao không muốn mày được chết một cách nhẹ nhàng đấy."
Số 1 nói không ra lời, chỉ có thể lầm rầm trong miệng, giống như con ốc sên vặn vẹo thân mình trên bùn đất, từng khúc tay chân gãy vẫn không ngừng trào máu.
Đúng lúc này thiết bị liên lạc rơi trên mặt đất bỗng lóe sáng, hình chiếu giả lập của thủ lĩnh hiện lên, gã thản nhiên hô: "Số 0, đủ rồi."
Hàn Tiêu nhíu mày, không đáp.
"Ta là người đứng đầu tổ chức Manh Nha."
Giọng điệu thủ lĩnh đầy vẻ bá đạo của một người quen ở địa vị cao.
"Trốn tránh là con đường chết, mi không đấu lại tổ chức được đâu, bất luận mi có chạy tới chân trời góc bể thì tổ chức cũng có thể bắt mi về xử lý. Mỗi giây mỗi phút mi sống đều sẽ chìm ngập trong nỗi sợ hãi tột cùng, thế nhưng ta có thể cho mi một con đường sống."
Mặt Hàn Tiêu vẫn không có biểu cảm gì: "Đường sống nào?"
"Tự mình ngoan ngoãn quay lại tổ chức, thành khẩn nhận lỗi, chấp nhận hình phạt của chúng ta. Ta có thể đảm bảo cho mi cơ hội giữ lại ký ức, đồng thời cho mi địa vị cao hơn, không còn là một vật thí nghiệm nữa."
Thủ lĩnh đáp, gã vô cùng tán thưởng năng lực mà Số 0 thể hiện, cũng muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân, nếu có thể phục chế thì tổ chức sẽ có thêm nhiều chiến sĩ ưu tú.
Số 1 nghe thế tròng mắt gần như rớt ra ngoài vì phẫn nộ, dựa vào đâu mà Số 0 lại nhận được đãi ngộ tốt hơn cả y chứ, hắn đã giết nhiều người của tổ chức như thế, vì sao giờ thủ lĩnh lại muốn lôi kéo hắn về làm việc nữa!
Hàn Tiêu hiểu biểu cảm của Số 1, hỏi lại: "Tôi đã giết nhiều người thế mà ông vẫn muốn lôi kéo tôi cơ à?"
"Một đám phế vật mà thôi, chết cũng không đáng tiếc."
Thủ lĩnh trả lời quyết đoán, như thể những thi thể ngổn ngang trước mặt chẳng hề tồn tại vậy.
Người Số 1 run lên bần bật, lòng y như thể đã chết rồi.
"Ông dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ để ông điều khiển?"
Thủ lĩnh nói một cách đương nhiên: "Tổ chức làm việc theo ý trời để hoàn thành nghiệp lớn vĩ đại, làm việc cho chúng ta là đạo lý hiển nhiên, mi còn do dự gì nữa chứ? À, ta hiểu rồi, có phải vì mi thấy những đãi ngộ lúc trước quá bất công không, đừng nhỏ nhen thế, người làm việc lớn ai lại chấp nhặt tiểu tiết vậy chứ, chỉ là một chút sỉ nhục không đáng nói mà thôi, so sánh với mục tiêu cuối cùng của chúng ta thì nó quá là nhỏ bé."
Hàn Tiêu lãnh đạm lên tiếng: "Tôi không có tí hứng thú nào với lý tưởng của các người hết, chỉ biết rằng các người giết bạn bè tôi thì chúng ta chính là kẻ địch, không còn gì để nói cả."
Giọng thủ lĩnh lạnh đi: "Nếu từ chối ta thì dù thế giới này lớn tới mức nào cũng không có chốn cho mi dung thân đâu!"
"Tôi sẽ diệt sạch các người."
Khẩu khí của Hàn Tiêu cực kỳ nghiêm túc.
Manh Nha sẽ không bị bất cứ kẻ nào thuyết phục, cũng sẽ không cảm thấy áy náy hay hổ thẹn. Cách để giải quyết bạo lực ấy là dùng bạo lực càng mạnh hơn để áp chế nó.
Thủ lĩnh như thể nghe được chuyện cười, gã gằn giọng: "Diệt tổ chức ư? Chỉ bằng mi sao? Mi cho rằng mình là ai thế?! So với tổ chức thì mi chỉ là một con kiến mà chúng ta có thể giết chết bất cứ lúc nào. Giết được vài tên phế vật mà mi đã kiêu ngạo, cho rằng bản thân có khả năng chống đối tổ chức rồi ư? Ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất dày!"
"Thế ông cứ chờ mà xem, tiện thể tặng ông một câu này, ông căn bản không biết thế giới ngoài kia rộng lớn thế nào đâu."
Hàn Tiêu lắc đầu, anh nhắm thẳng ngực Số 1 đang nằm trên mặt đất rồi nổ ba phát súng, viên đạn lập tức ghim vào trái tim y.
Mắt Số 1 dần mất đi tiêu cự.
Tiểu đội vật thí nghiệm đã bị diệt sạch.
Thủ lĩnh đeo mặt nạ nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng dù cách màn hình giả lập vẫn có thể nhận ra cơn giận ngút trời bùng lên trong gã.
"Rồi mi sẽ hối hận."
Thủ lĩnh lạnh lùng thốt lên một câu rồi cắt đứt cuộc trò chuyện.
[Bạn đã giết chết Số 1 – vật thí nghiệm của Valkyrie, được thưởng 900 điểm kinh nghiệm]
[Nhiệm vụ [Báo thù] đã hoàn thành, được thưởng 15000 điểm kinh nghiệm]
Rắc rắc rắc...
Đến lúc này, cây súng trường trên tay tự động tan rã, cấu tạo bên trong của cây súng cũ này đã sớm rệu rã, trận chiến này chính là lời chào từ biệt của nó với thế gian.
Súng bắn tỉa SWP của tiểu đội Dạ Kiêu cần phải có kỹ năng "bắn tỉa" mới sử dụng được, thế nên Hàn Tiêu mới tháo dỡ các linh kiện của nó để cải tiến cây súng trường quân dụng này.
Giết sạch tiểu đội vật thí nghiệm mang đến cho anh mấy nghìn điểm kinh nghiệm, cộng với phần thưởng nhiệm vụ, hiện giờ anh nhận được cả thảy hơn hai mươi nghìn điểm kinh nghiệm.
Nếu đã trở thành kẻ địch của tổ chức Manh Nha thì ngoài việc chạy trốn ra, Hàn Tiêu còn phải nghĩ cách khiến chúng chịu thiệt hại nặng nề mới được.
Hiện tại sức của một cá nhân so với tổ chức Manh Nha thì thật sự quá nhỏ bé, nhưng anh có năng lực khiến chúng phải tổn thất, vô số tin tình báo quan trọng trong đầu mới là con bài tẩy chân chính của anh!
Muốn phát huy tác dụng của những tin tình báo này thì nhất định phải tìm được chỗ dựa, hơn nữa đối tượng để dựa vào cũng nhất định phải có thế lực đủ lớn, thậm chí có địa vị ngang bằng với tổ chức Manh Nha.
Nếu thế lựa chọn còn lại chỉ có sáu quốc gia lớn kia!
Tinh Long, Hồng Phong, Titus, Thụy Lam, Hải Hạ và Ordifen.
Tinh Long cách nơi này gần nhất, so với Thụy Lam hung ác tuyệt tình, Hồng Phong quan trường hủ bại, Hải Hạ chỉ đặt lợi ích lên đầu, Titus lại chỉ nhìn cái lợi trước mắt, Ordifen lại quá toan tính thì Tinh Long vẫn là yên bình hơn cả, hơn nữa quốc gia này cũng có mối thù rất lớn với tổ chức Manh Nha.
Suy xét đủ các góc độ thì hiện nay Tinh Long là sự lựa chọn tốt nhất của anh.